Trên đường đi dâng hương trở về, Dư Tu Bách dường như bị Nguyên Sắt Sắt dọa sợ.
Lúc còn nhỏ, hắn đối với kẻ luôn đối đầu với mình Chu Thấm Nhiên có chút cảm tình.
Nhưng Dư tiểu tướng quân vẫn muốn giữ thể diện, loại chuyên như thế sao có thể nói ra trước mặt người khác.
"Nguyên Sắt sắt, muội có biết xấu hổ không?"
Trong lòng dâng lên cảm giác xâu hổ, buồn bực, khiến những xúc cảm kiều diễm mơ hồ vừa rồi của Dư Tu bách tan biên thành không khí.
"Huynh mới là người hỏi muội câu đấy, tiểu cô nương mặt dày!"
"Biểu ca à, không biết ai mới chính là người mặt dày nha! "
Đột nhiên nguyên Sắt Sắt chạy nhanh ra xa, rồi lại xoay người làm một cái mặt quỷ với Du Tư Bách.
Dư Tu Bách thẹn quá thành giận, nhưng lại chợt nhớ thể lực Nguyên Sắt Sắt không được tốt, không thể để nàng vận động nhiều, vì thế tuy là đuổi theo nhưng lại cố tình nương theo tiết tất của tiểu cô nương đáng yêu này.
"A? A di"
Nguyên Sắt Sắt đỏ mặt chạy đến suýt nữa là va vào Dư phu nhân. Theo bản năng Dư phu nhân đỡ lấy tiểu cô nương chạy ùa tới, đau lòng từ trong tay áo lấy ra khăn tay giúp nàng lau mồ hôi.
Dư quang như đao kiếm dương nanh múa vuốt hận không thể kêu người đánh Dư Tu Bách một trận, chỉ có thể liếc xéo tức giận nói: "Dư Tu Bách! Ngươi đang làm gì vậy?"
Nguyên Sắt sắt nhanh chóng ôm lấy cánh tay Dư Phu nhân, lắc lư tay áo làm nũng:
"A di, thức ăn trong chùa ở đây ngon lắm ạ, trước kia Sắt Sắt ở Giao Châu cũng chưa từng thử qua! A di cứ phát huy hết năng lực chủ nhà để đãi Sắt Sắt thật nhiều món ngon!"
Tiểu cô nương vuốt giọng mềm như bông, so với ngày thường còn mềm mại hơn, âm cuối kéo thật dài.
Kích thích Dư Tu Bách run lên một cái, cảm thấy thanh âm của tiểu biểu muội ngọt đến buốt óc, nhưng dường như...... Lại rất êm tai?
"A di, đi thôi! Bận rộn lâu như vậy, người hần là cũng đói bụng rồi! Sắt Sắt cũng cảm thấy bụng trống trơn, muốn dùng chút đồ chay!”
Cô nương nũng nịu, lớn lên xinh đẹp, lại còn rất biết nói chuyện, Dư phu nhân nằm mơ cũng muốn có một tiểu cô nương mềm mại ôn nhu như Nguyên Sắt Sắt bên cạnh. Luveveland chấm co. Bất giác tâm tình cũng mềm xuống, theo động tác của nàng, đi vào trong.
Dư Tu Bách cũng nhanh chóng chạy theo, nhớ lại bản thân vừa rồi thế nhưng lại cảm thấy dễ nghe, lắc lắc đầu, rùng mình một cái, một đại nam nhân như hắn lại có những suy nghĩ dầu mỡ, yêu thích những thứ ngay ngấy như vậy.
Sao có thể đi thích chuyện con gái ríu rít như vậy.
Quá không xứng làm nam nhân.
Thức ăn chay ở Kinh thành xác thật rất ngon.
Dư Tu Bách cũng ăn ra vị thịt, thậm chí hắn nghĩ, lần sau lại theo nương và Sắt Sắt cũng không phải là không thể.
Dư phu nhân mang theo hai đứa nhỏ nhà mình trở về phủ, mệt mỏi một ngày, ba người vội vàng ăn xong bữa tối, Dư phu nhân liền tống cổ bọn họ về nghỉ ngơi.
“Hương Vân, phủ đệ của chúng ta tu sửa đến đâu rồi?"
An hầu phủ nhiều đời an cư ở Giao Châu, phủ đệ ở kinh thành thường bị bỏ trống. Không có chủ nhân, kẻ bề dưới cũng không dám quyết định tiến hành tu sửa phủ đệ, qua nhiều năm, rất
nhiều sân viện cũng dần dần hoang phế.
Nguyên Sắt Sắt theo Dư Tu Bách trước hồi kinh, trên lưng nàng còn đeo lên một trọng trách, chính là tu sửa toà phủ trong kinh thành để có thể ở được.
“Hôm qua người ta cũng truyền tin rằng đã sửa xong được một nửa."
“Cấu trúc đều dựa theo lời ta nói sao?"
“Vâng ạ, đều là dựa theo tiểu thư phân phó...... "
"Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư!”
Phía sau có người vội vội vàng vàng chạy tới, đuổi theo Nguyên Sắt Sắt.
“Phu nhân căn dặn người ngày mai nhớ đến viện, chọn mấy cây vải dệt, nói mấy bộ xiêm y được làm mấy ngày trước chỉ đủ để thay được vài ngày thôi.
Nguyên Sắt Sắt mỉm cười gật đầu.
“Được, làm phiền mụ mụ đi một chuyến. Hương Vân.”
Hương Vân bước lên trước, đặt vào trong tay mụ mụ mấy khối bạc vụn.
Đám người đi xa.
Hương Vân mới dám mở miệng: “Cữu phu nhân cũng thật không tồi."
"A di chỉ là vì giao tình của hai nhà chúng ta mới chiếu cố ta như vậy."
“Còn nô tỳ thì thấy, là vì tiểu thư trời sinh chọc người yêu thích."
“Miệng lưỡi trơn tru, cả ngày chỉ biết lừa gạt cô nương nhà người ta."
Hương Vân bồi Nguyên Sắt Sắt đi dạo một vòng trong hoa viên.
Nguyên Sắt Sắt nhìn đoá hải đường vừa nở rộ trước mặt, đóa hoa hương sắc chính diễm, cánh hoa căng mịn ướt át, nồng diễm động lòng, Luveveland chấm co, Nguyên Sắt Sắt ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chầm kiều hoa trước mặt, thấp giọng nỉ non: "Nếu ta làm cho người ta thích như vậy, biểu ca vì sao còn chưa thích ta?”
"Tiểu thư đang nói gì?" Hương Vân tò mò hỏi.
Nàng ta từ nhỏ đã hầu hạ Nguyên Sắt Sắt, rất ít khi thấy nàng chất chứa tâm sự như vậy.
“Không có gì, khụ, khụ, chúng ta trở về đi, nơi này gió lớn quá."
Hương Vân gật gật đầu đồng ý, im lặng đưa nàng đi, thay Nguyên Sắt Sắt che chắn hơn phân nửa gió đêm.
Giao Châu gió lớn, mà gió ở kinh thành cũng không thể nói là nhỏ, đặc biệt tiểu thư của các nàng thân thể tựa như búp bê sứ, chịu không nổi giá rét.