“Muội là Nguyễn Sắt Sắt, là biểu muội của Dư Tu Bách".
Nguyễn Sắt Sắt dường như không nhận ra vị trí đứng của mình rất dễ khiến người khác hiểu nhầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười tươi đẹp nhìn Chu Thấm Nhiên.
“Lần sau lại mời tỷ tỷ cùng đi chơi được không, tỷ tỷ nhất định phải nể mặt đấy a!"
Nguyễn Sắt Sắt đang theo đằng sau Dư Tu Bách đột nhiên quay đầu lại cười nói với Chu Thấm Nhiên, dọa Dư Tu Bách bước chân lảo đảo, chờ đến khi hai người đi đến một ngã rẽ, Dư Tu Bách nhịn không được nhanh như chớp hơi dùng chút sức, véo má tiểu cô nương một cái.
Làn da trắng nõn bị hắn niết một cái liền lưu lại những dấu tay rõ ràng, Dư Tu Bách nhịn không được lại dùng ngón tay xoa xoa thêm một lần nữa, gò má bị ngón tay thô ráp cọ vào càng thêm phiến hồng, Dư Tu Bách mới chột dạ rụt tay lại, khẽ nhướng mày rồi đưa tay ra phía sau lưng.
Tại sao nàng ấy lại mềm mại như vậy chứ, còn chưa kịp dùng sức đã đỏ thành một mảng lớn vậy rồi. Nàng là làm bằng đậu hũ sao? Mềm như vậy?
Đôi mắt của thiếu niên không nhịn được mà liếc nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, từ góc nhìn của hắn trên mái tóc mềm mại đen nhánh nhu thuận, còn có một chiếc xoáy đầu cùng chiếc mũi cong cong rất đáng yêu.
Mặc dù dáng người mảnh mai nhưng lông mày nàng cũng không nhạt nhẽo giống như của người yếu đuối, ngược lại còn rất rậm rạp nhưng lại nhỏ nhắn tinh tế đặt ở trên khuôn mặt nàng lại càng thêm vô cùng sinh động.
Không hài lòng với động tác của hắn, cái miệng ướt át phấn hồng tức giận giương lên cũng thật đáng yêu, Luveveland chấm co, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn sờ mó một phen
Chiếc cổ nhỏ nhắn có thể nắm trọn chỉ trong một tay. Cổ của các cô nương nhà người ta đều nhỏ như vậy u?
“Biểu ca" Nguyễn Sắt Sắt giận dỗi. Tại sao lớn như vậy rồi mà hắn vẫn luôn bắt nạt nàng như khi còn nhỏ vậy chứ! " A.... ta... ta không cố ý."
Dư Tu Bách ánh mắt né tránh, chửi thẩm chính mình trong bụng, nhìn biểu muội ánh mắt trong trẻo, Dư Tu Bách càng hận không thể đấm cho bản thân một quyền.
Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Sắt Sắt chính là muội muội của hắn.
Hắn muốn đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Hắn như thế nào lại có ý tưởng cầm thú như vậy.
“Biểu ca, huynh làm sao vậy?”
Tiểu cô nương mở to đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Cái gì?"
“Mợ bảo muội hỏi huynh thích thức ăn chay như thế nào?"
" A? Gì? Ăn chay còn có lựa chọn?"
“Mợ nói, biểu ca có thể lựa chọn thức hình dạng thức ăn ăn chay giống với món ăn mặn hoặc món ăn chay?”
Dư Tu Bách bị nghẹn một chút.
Mẫu thân hắn không thật sự tức giận đúng không, đều là đồ chay, đối với loại người thích ăn thịt như hắn thì có gì khác nhau cơ chứ.
“ Vậy ăn món ăn có vị thức ăn mặn đi"
Hắn muốn thử vị thức ăn chay có vị thịt là như thế nào.
"Được"
Nguyên Sắt Sắt gật đầu thật mạnh.
Đột nhiên, tiểu cô nương thanh tú trong bộ tố y quay đầu lại, nhìn vào mắt hắn hỏi Dư Tu Bách một câu, dọa hắn thiếu chút nữa ném cành cây trên tay xuống.
Da cây đen nhánh bị đã Dư Tu Bách lột hết chỉ còn lại một lớp bì
mỏng manh bao quanh một tầng da trắng giống như đã bị lột sạch.
“ Biểu Ca thích Chu tỷ tỷ sao?"
Nguyên Sắt Sắt chỉ tò ra tò mò đơn thuần, trên mặt nàng hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết nàng cũng thích thiếu niên trước mặt này. Luveveland chấm co. Chỉ trừ bàn tay đang gắt gao niết chặt giấu ở sâu trong ống tay áo rộng, mới để lộ ra nét khẩn trương bà để ý của nàng.
Nàng thật ra không có nhiều cơ hội ở chung với Dư Tu Bách.
Dư Tu Bách vừa tới Giao Châu không lâu, hai người mới vừa trở nên thân thiết, Dư Tu Bách đã bị Dư cữu cữu ép đi luyện binh, cả ngày cùng với các tướng sĩ luyện tập
Thậm chí ở chung một chỗ, mỗi ngày đều rất vất vả.
Ngẫu nhiên mới có cơ hội nghỉ ngơi vài ngày, Nguyên Sắt Sắt cũng không phải mỗi lần đều có thể gặp được hắn.
Sau này, ba năm trước, khi Giao Châu chìm trong biển lửa, hầu như người dân ở Giao Châu đều trở nên bận rộn, ngay cả Nguyên Sắt Sắt cũng không ngoại lệ, Nàng phải giúp ghi chép, sửa sang lại số sách tiếp viện. Luveveland chấm co. Đôi khi phải giúp tiếp tế gấp rút. Khẩu phần ăn của binh lính, quần áo mùa đông, áo giáp và gia chiến khiến người dân trong thành bận rộn vô cùng.
Cơ hội gặp mặt Dư Tu Bách lại càng ít.
Nếu có thể, Nàng đương nhiên hy vọng mình sẽ chiếm được trái tim biểu ca ở Giao Châu, trở thành người trong lòng của hắn, nhưng có những thứ phải được ưu tiên trước, nàng không có khả năng và cũng sẽ không đem Giao Châu ném ra phía sau, chỉ lo cho chính mình.
Mẫu thân, phụ thân, Giao Châu bá tánh chưa bao giờ dạy nàng như vậy.
Thứ nàng muốn, Tự mình có thể đi lấy.
Nguyên Sắt Sắt chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt, phụ thân mẫu thân cũng không dạy nàng trở thành một người tốt ngu ngốc.
Một khi đã vậy, trong quá trình đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn thì đã sao?
Mặc kệ Chu Thấm Nhiên là người tốt hay xấu, nàng đều có thể dùng thủ đoạn để cô ta ở trước mặt biểu ca nàng biểu hiện ra mặt xấu, làm cho biểu ca thất vọng đối với nàng ta, trong lòng cũng không còn hình bóng của nàng ta nữa.
"Đương nhiên không có."
Dư Tu Bách trả lời không chút do dự. Nhưng Nguyên Sắt Sắt lại thấy lỗ tai hắn bỏ bừng.
Tiểu cô nương ngăn chặn chua xót trong lòng, nói: " Như vậy, Biểu ca có muốn Sắt Sắt giúp hai người tạo cơ hội không?"