Không có Dư thúc trong tối ngoài sáng cản trở, người của An Vương rốt cuộc có thể liên lạc với Chu Thấm Nhiên.
Sau khi bị đưa về phủ, Chu Thấm Nhiên có chút hối hận và tiếc nuối, cho dù vậy trái tim vẫn nhảy loạn xạ, căng thẳng đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực, đầu vừa nhức vừa đau, phảng phất như điềm báo cận kề cái chết, cho dù thổi tắt đèn, nhắm mắt lại, nàng ta vẫn không ngủ được.
Nàng ta cảm thấy may mắn vì bản thân không thật sự trúng kế, lại lo lắng cho tổ phụ, thậm chí nàng ta còn lo lắng lúc trước Dư phu nhân nói câu nói kia với mình.
Vi Lệ Hoa sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Hiện giờ nàng đã không phải là người mà Dư Tu Bách thích, lại không có tổ phụ ở phía sau làm chỗ dựa, ở kinh thành, Vi Lệ Hoa muốn đối phó với nàng ta là chuyện vô cùng dễ dàng.
Cho Dư thúc gia bọn họ còn có một vị thái phi ở trong cung thì thế nào, thái phi không phải mẫu thân thân sinh của hoàng đế, cũng không phải dưỡng mẫu của hoàng đế, Chu gia bọn họ ở trong triều đình cũng không có lấy một người có thể nhờ cậy.
Trải qua chuyện hôm nay, Chu Thấm Nhiên sẽ không thể tìm được cách gì gặp được Dư Tu Bách nữa, càng đừng nói đến cầu xin hắn giúp đỡ mình, huống hồ cho dù hắn đồng ý, hắn cũng không có biện pháp nhúng tay vào chuyện này.
Có mẫu thân hắn và tiểu tiện nhân Nguyên Sắt Sắt kia ở bên, Dư Tu Bách căn bản sẽ không mềm lòng với nàng ta.
Chu Thấm Nhiên nhắm mắt lại suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến lúc trời tờ mờ sáng, nàng ta mới miễn cưỡng mơ mơ màng màng đi ngủ.
Lúc bị nha hoàn đánh thức, mặt trời sớm đã sáng tỏ, chỉ hơi hơi rộng mở cửa sổ trong phòng, cũng có thể cảm thấy một cảm giác oi bức vô cùng.
"Tiểu thư, trước tiên dùng chút cơm đi, nô tỳ biết ngài lo lắng cho lão thái gia, nhưng thân thể ngài quan trọng nhất, trước hết ăn chút cơm, không thể để thân thể ngài đói đến suy sụp được."
Nô tỳ này là nha hoàn phụ trách đưa cơm trong viện của Chu Thấm Nhiên, cũng không quá được nàng ta ưa thích.
Trải qua chuyện lúc tối kia, mặc kệ thật hay là giả, Chu Thấm Nhiên vẫn có chút hưởng thụ sự quan tâm này, bởi vì hiện tại chỉ có nha hoàn này nhớ rõ nàng ta còn chưa ăn cơm. Cho Dư thúc Thấm Nhiên vừa tỉnh ngủ những tinh thần vẫn rất mỏi mệt, buổi chiều hôm qua, Chu Thấm Nhiên còn lo lắng lần đầu tiên của nàng ta và Dư Tu Bách, nàng ta sẽ biểu hiện không tốt, cố ý không ăn cơm chiều, buổi tối trở về phủ lại mệt mỏi chỉ muốn nằm ở trên giường.
Ngửi được mùi chén cháo củ mài, dạ dày quặn đau, đói đến buồn nôn, dường như là bị đói quá mức.
Chu Thấm Nhiên súc miệng đơn giản, liền ngồi xuống bắt đầu uống cháo.
Nha hoàn đưa cơm đứng ở một bên do dự, chậm chạp không đi, ngón tay vân vê vạt áo, bộ dáng như có chuyện muốn nói, lại không dám nói ra.
Do dự một hồi lâu, mắt thấy Chu Thấm Nhiên đã sắp uống hết chén cháo, tiểu nha hoàn mới do do dự dự mở miệng: "Tiểu thư, nô tỳ có câu nói không biết có nên nói hay không."
“Ngươi nói." Chu Thấm Nhiên thật sự không biết nàng ta còn có đồ tốt gì, có lẽ nàng ta thật sự có chút tâm lý chó cùng dứt dậu, lúc này nàng ta đã không còn đường để đi, trái lại thật sự muốn nghe một chút tiểu nha hoàn này muốn nói với nàng ta điều gì.
“Nô tỳ biết tiểu thư lần này từ Huy Châu trở về, dọc theo đường đi đều là An Vương điện hạ hộ tống...... " Tiểu nha hoàn nói tới đây, còn cố ý tạm dừng một chút.
Chu Thấm Nhiên cũng không cắt đứt lời nói của tiểu nha hoàn này, cười lạnh một tiếng, lại uống một ngụm cháo, tiếp tục nghe xem nàng ta còn có cái gì muốn nói.
“An Vương điện hạ một đường hộ tống ngài, nô tỳ suy đoán, điện hạ hắn...... Có phải hay không có chút ý tứ kia đối với ngài?"