Đoạt Thê

Chương 20: - Vu Sơn




Editor – Tử Dương
***


Mặc dù Đổng Từ biết tỏng ý đồ của Bùi Tứ Trăn nhưng cô không biết có nên thỏa mãn lòng tự tôn của người đàn ông này không.


Chỉ sợ sau khi nhận sai xong, anh ta được voi đòi đòi tiên, coi cô như con nợ thì sao?


Chưa nói tới phẩm hạnh đã bị đòi nợ. Oan chết mất!


Đổng Từ mang một bụng tâm sự trào ngược lên mép, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, vờ giả ngu, trịnh trọng trả lời anh.


Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ ngụy biện: "Aizz, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm "


Bảy năm trước, lúc Đổng Từ nhận Vu Sơn, khi đó cô mới mười tám tuổi.


Tuy còn trẻ nhưng trước đó đã bỏ túi không ít vai phụ, nhờ năng khiếu và khí chất nên được các nhà đầu tư chú ý. Về sau có một vị đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng cô vào vai nữ chính trong Vu Sơn.


Yêu cầu của đạo diễn này rất khắt khe, lại là lần đầu tiên Đổng Từ đảm nhiệm vai nữ chính, khỏi cần nói cũng biết, áp lực trên vai cô khi ấy lớn đến mức nào. Cứ cho là có năng khiếu thì đã sao, tất cả chỉ là hữu danh vô thực, nếu như không biết nỗ lực cố gắng, cả đời cô cũng đừng hòng tiến thân.


Điệu Tango Argentina là phân cảnh chủ chốt của phim, bản ý thông qua phép ẩn dụ đánh dấu bước chuyển lớn trong tâm lý nữ chính.


Nói đến đây, Đổng Từ cười: "Tôi học ballet từ nhỏ nên có kĩ năng vũ đạo, hơn nữa đoàn phim cũng tạo điều kiện cho tôi qua chỗ cô Qua học thêm. Nhưng ngay cả tôi còn không hài lòng, huống chi là đạo diễn, trình độ của tôi lúc đó quả thật không tài nào đáp ứng được yêu cầu của ông ấy."


Bùi Tứ Trăn nhẹ nhàng hỏi: "Vì muốn cải thiện trình độ chuyên môn nên em mới chạy sang tận Argentina luyện tập đúng không?"


Đổng Từ gật đầu: "Tôi từng sang Anh du học mấy năm nên rành ngoại ngữ, cũng không phải lần đầu tiên đến Argentina nên không sợ mấy."


Bùi Tứ Trăn nhíu mày: "Điệu Tango Argentina bắt nguồn từ Buenos Aires, vậy sao em lại tới Bariloche"


Nhạy cảm ghê!


Đổng Từ thở dài: "Lúc đầu định ở Buenos Aires thật, có điều sau này mới phát hiện, sự thiếu sót hoàn toàn không nằm ở vũ đạo."


"Vậy rốt cuộc do đâu?"


"Không đi sâu vào tâm lý nhân vật, không nắm được tính cách của nhân vật đó."


Đáp án này khiến người vốn ít kinh nghiệm bên mảng điện ảnh như Bùi Tứ Trăn không hiểu hàm ý mà cô muốn nhắc đến là gì.


Anh định hỏi tiếp nhưng trên màn hình, Đổng Từ đã ra trận.


Cô là Đổng Từ nhưng lại không phải Đổng Từ, ăn mặc đơn giản, quần áo mỏng manh, đầu đội nón rơm, nhưng điều đó chẳng thể dìm được nhan sắc của cô.


Gương mặt thiếu nữ trong phim xinh đẹp không chút tì vết.


Im lặng...


Một khoảng không yên tĩnh nương theo vô số cảm giác đau lòng, hoàn toàn khác xa độ tuổi đương lúc xuân xanh của cô, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt bao người.


Lắm lúc người ta cũng phải ngờ rằng... đây không phải là một cô thiếu nữ, mà chỉ là một người phụ nữ dãi dầu mưa nắng đang tuổi xế chiều.


Nhưng dù có già dặn ra sao, nét đẹp của cô vẫn bất di bất dịch, thậm chí còn mang vẻ phong tình vượt xa hàng ngàn cô gái khác.


Bùi Tứ Trăn đã sớm quên mất ý định ban đầu, tâm hồn vô thức hòa vào bộ phim, cứ muốn xem mãi, xem mãi...


Nhưng rất nhanh sau đó, anh bắt đầu thấy hối hận.


Bởi vì trong phim xuất hiện cảnh hôn, Bùi Tứ Trăn trơ mắt nhìn người đàn ông khác ôm Đổng Từ, cẩn thận đưa đường mở lối cho hai đôi môi quyện vào nhau.


Ánh mắt anh chuyển tối: "Em gạt anh, rõ ràng không phải nụ hôn đầu. "


Đổng Từ chẳng những không chột dạ mà còn hùng hồn nói: "Là nụ hôn đầu thật mà, những phân cảnh này đều diễn sau khi tôi ở Argentina về."


Bùi Tứ Trăn rất muốn tin nhưng với cái tính chiếm hữu cộng thêm hình ảnh thân mật trong phim làm sắc mặt anh càng lúc càng tối, đang định giơ tay tắt màn hình thì giọng nói dịu dàng phía sau đột nhiên chui tọt vào tai: "Vậy còn anh."


"Ừ"


"Tôi nhớ hình như anh từng nói anh cũng là nụ hôn đầu."


Đổng Từ quay đầu, nhìn người đàn ông không chớp mắt: "Có điều tôi tin anh, vì kĩ thuật hôn của anh quá tệ, đó đâu phải gọi là hôn, nói cắn thì đúng hơn. Có khi nào anh bụng đói ăn quàng, tự coi tôi thành thức ăn không. "


Bùi Tứ Trăn nheo mắt, đáng tiếc Đổng Từ lại ngó lơ bầu không khí nguy hiểm này, đã vậy còn cười, cười cong mắt, cười đến nở hoa.


"Em tưởng em giỏi hơn anh bao nhiêu."


"Ai biết được."


"Sao không thử nhắm mắt nhớ lại dáng vẻ lớn gan lớn mật của em khi đó, kết quả lúc hôn xong, tay em còn run bây bẩy kia kìa."


"Nào có."


"Không có à?"


"Coi như run thì cũng đang run vì hưng phấn."


Bùi Tứ Trăn đột nhiên nghiêng người ôm Đổng Từ lên đùi, dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, mắt to trừng mắt nhỏ.


Hai người nhìn nhau không chớp mắt, từ khoảng cách đến tư thế đều ám muội.


Dưới sắc màu ấm phản chiếu từ màn hình, hàng mi dài Đổng Từ khẽ run, mi mắt khuất mờ bóng tối, thay cô tỏ ý kháng nghị.


"Anh đứng lên."


"Bảo bối."


Bùi Tứ Trăn cúi đầu cắn tai Đổng Từ: "Em xem, tay em lại run đây này. Phấn khích lắm đúng không?"


Hai tai Đổng Từ đỏ bừng, lan xuống tận cổ.


Cô ngoáy tay cho tên cầm thú này một quyền, nhưng mắt Bùi Tứ Trăn không cần chuyển cũng thừa sức nắm chặt tay cô.


Chậm rãi dùng lực đè cô xuống ghế sô pha.


Giờ khắc này, tư thế hai người càng ám muội hơn, ngón tay quấn quýt, da thịt kề sát, một điềm báo không thể nào quen thuộc hơn được nữa.


Đổng Từ không dám động đậy, cô đầu hàng.


Có giãy cũng vô dụng, thà để đối phương nắm quyền chủ động còn hơn, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị diễn khổ nhục kế.


Nhưng Đổng Từ còn chưa mở miệng, "Đổng Từ" trong phim đã mở miệng rên trước.


Tiếng rên rỉ sung sướng, dục vọng đi từ âm thanh tràn ra ngoài.


Bùi Tứ Trăn lập tức nghiêng đầu nhìn hình ảnh lăn lộn trên giường, màn ảnh thê mỹ ngậm nước mắt bao trùm gương mặt phóng túng của ''Đổng Từ''. Ánh mắt Bùi Tứ Trăn rét căm, đè mạnh tay Đổng Từ, thái độ phức tạp: "Cái này cũng diễn khi vừa rời Argentina sao?"


Đổng Từ chưa kịp đáp, Bùi Tứ Trăn lại nhìn màn hình, đường nét căng thẳng bỗng dưng nới lỏng: "Không phải em."


Đổng Từ sững sờ: "Sao anh biết không phải."


Bùi Tứ Trăn nở nụ cười: "Trên eo em có vết bớt màu đỏ gần giống chữ cái đầu tiên trong từ 'Thiên Tứ', cho nên số kiếp đã định, em là của anh."


Lại là cách nói ngang ngược khiến người ta nổi nóng.


"Nói láo."


Đổng Từ không biết lấy đâu ra sức đẩy tên tự cao tự đại này ra, có lẽ một phần do thái độ quá vênh váo của Bùi Tứ Trăn.


"Cho dù như vậy nhưng nó cũng có nghĩa là Từ mà."


"Đều như nhau."


Bùi Tứ Trăn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, loại ánh mắt này làm da đầu Đổng Từ tê rần, cô đạp anh một cước, ôm gối ra chỗ khác ngồi.


Hai người mới im lặng được mấy phút, Bùi Tứ Trăn lại hỏi lắm hỏi lố.


Tựa hồ vẫn còn chướng mắt hình ảnh thân mật trong phim.


Mặc dù người thật sự lõa thể trên màn ảnh không phải Đổng Từ, với cả toàn là thủ thuật che mắt thiên hạ nhưng anh vẫn không thích.


Bùi Tứ Trăn trào phúng nói: "Lão đạo diễn đặt tên Vu Sơn này lẽ nào ám chỉ câu Vân Vũ Vu Sơn?" (Dịch thoát thì câu này có nghĩa là ''mưa rơi (có mây) trên vùng núi hoang vu'')


Đổng Từ liếc anh: "Bắt người như anh nói mấy câu thành ngữ văn nhã đúng là làm khó anh rồi. Có điều khả năng sử dụng từ cổ của anh chán quá, bộ chưa từng nghe câu 'Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ - Trừ khước Vu Sơn bất thị vân' à." (Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước - Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.)


"Là sao."


"Có nói anh cũng không biết."


"Nói."


Mắt thấy tên này đã mù chữ còn thích so kè, Đổng Từ nhịn cười: "Ý là những ai đã từng chiêm ngưỡng bốn từ 'trời cao biển rộng' đúng nghĩa thì những nơi khác không còn đáng nhắc tới nữa, ngoại trừ núi Vu Sơn, bởi vì mây ở đây mang màu sắc rất lạ. Hiểu không học sinh tiểu học? "


Vốn tưởng giải thích một cách hoa mỹ như vậy, Bùi Tứ Trăn sẽ trơ cái mặt lạnh ra không phản đối, ai dè anh lại đáp: "Ồ, hiểu rồi."


Không có sự trào phúng hay xem thường trong đó.


Đổng Từ rất bất ngờ , quả thực không giống anh chút nào.


Đêm nay Bùi Tứ Trăn ngoan ngoãn ngồi xem hết phim, mặc dù trong quá trình coi có không ít lần táy máy tay chân, nhưng không đến mức làm khó cô.


Có mãnh hồ kề sát mà Đổng Từ dám ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng nằm ngủ say sưa.


Một đêm yên giấc.


Lúc tỉnh lại đã là ngày tiếp theo, nhưng chẳng hiểu sao Đổng Từ không thở nổi.


Cô theo bản năng giãy dụa mấy lần, thế mà cảm giác nặng nề đó vẫn cứ đeo bám, bốn phía vây khốn, không có lối thoát.


Sắp chết vì nực mất.


Lúc này, Đổng Từ buộc lòng phải mở mắt.


Khung cửa sổ trên tầng cao nhất không có vật cản, ánh mặt trời ngày đông chiếu vào, phủ kín chiếc giường, phủ luôn người nằm trên đó.


Trên giường ngoài Đổng Từ ra, vẫn còn một người khác.


Lồng ngực trần trụi, bờ vai rắn chắc, đôi tay thon dài vắt ngang ngực cô.