Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 97: 97: Giao Dịch






Sự tình quan trọng mà Hoành Lĩnh biết đến chỗ Hàn Phi chỉ có vụ Hồng Gia cường hành đàn áp Y, nên hắn liền cho là vậy.

Tiếp tục nhã nhặn hỏi:
- Hiện tại Đại Sư có bận gì không?
Hàn Phi tiếu dung:
- Ta rất bận!
Uông lão tiếu ngữ ngầm mỉa mai:
- Tiểu hữu, ngươi đây là muốn hẹn lại bao lâu!
Thanh niên nọ ném ánh mắt không mấy tin tưởng đến Hàn Phi.

Hoành Lĩnh đỉnh đầu nóng hổi buồn bã ra mặt.
Hàn Phi cà đầu ngón tay vào Chỉ Giới, lực hút cường đại từ điểm đó xuất ra nhắm Hoả Lò nuốt vào.
Toàn trường chấn động, Hải lão kinh ngạc lắp bắp:
- Giới Chỉ..

hắn có Giới Chỉ..
Hoành Cát Lân trợn mắt lẩm bẩm:
- Còn là Giới Chỉ cao cấp, chưa tính vật lớn, khoảng cách cũng không nhỏ..
Uông Lão cảm thán:
- Ở chỗ này chỉ mình Các Chủ có Giới Chỉ thuộc cấp bậc hạ phẩm, một màn kia không dễ bày ra.
Hoành Lĩnh cười ha hả:
- Đại Sư, ngươi có Giới Chỉ thật cường đại, quả nhiên là bảo khí.
- Đại Sư, việc rèn đúc ngươi có thể..
Tựa đoán định Hoành Lĩnh loá mắt trước phẩm cấp Chỉ Giới muốn xuống nước du di, nhằm tìm thêm ý khác, liền chặn tay, chắc giọng:
- Ta rất bận, nên không gia hạn lâu với ngươi.


Chỗ này ta nhận hai bộ, cấp bậc thượng phẩm, một canh giờ sau có thể thành.
Nhị lão sững người, Các Chủ kinh hãi, Hoành Cát Lân há hốc miệng.
Hàn Phi vờ khó chịu, chặt đứt tâm tư của bọn hắn hiện tại, lớn giọng nhắc nhở:
- Nhanh mở mật thất, ngươi đổi ý không làm nữa à!
Hoành Lĩnh rung động không dám tin, run giọng hỏi:
- Đại Sư, ngươi đang đùa giỡn ta?
Hàn Phi cau mày:
- Ngươi hỏi thừa thêm câu nữa, ta trả lại Hoả Lò!
Hoành Lĩnh hô hấp vội hơn, đang lay hoay thì bên trong ngực áo rung lên, thò tay lấy ra một cái Truyền Âm Phù cấp 1 nhận được thông báo Thiết lão khảo nghiệm tăng lên Luyện Khí Sư bát phẩm.

Nhất thời bấn loạn dẫn đến khai thông khúc mắc:
“Bạch Vĩnh Phong chỉ nhờ vào đi theo Y trong hai ngày kĩ nghệ rèn đúc Luyện Khí Sư tam phẩm đột phá bát phẩm..

không lẽ người nọ sở hữu thuật pháp rèn đúc bí truyền đặc biệt gia tốc thời hạn.”
Mắt mở lớn, yết hầu không ngừng nhảy nhót, vung tay mở ra mật thất, khẩn trương:
- Ta nào dám, mọi sự trong cậy Đại Sư!
Hàn Phi nhẹ gật đầu, thu hai phần nguyên liệu, tài phú lễ vật thì bỏ lại, quay lưng hướng mật thất đi tới.
Uông lão nhíu chặt mày rậm, lớn giọng với lời:
- Tiểu hữu, ngươi còn chưa chịu buông tay, muốn đùa giỡn thêm? Đừng nghĩ có Giới Chỉ đặc biệt phô trương thanh thế một chút, liền tuỳ ý làm càn.
Hải lão bồi theo:
- Tiểu hữu chớ có đùa nghịch, Các Chủ là nhân vật lớn, giễu cợt không tốt!
Hàn Phi vờ như không nghe thấy, bên trong Trữ Vật không gian cùng lúc rung động điểm chỉ Truyền Âm Phù cấp 3 xuất, nhận tin Thiết lão thành sự, Y bấm ngón tay vào đồ văn truyền âm trở lại, nói ra tiếng:
- Ta bận chút việc chỗ Các Chủ, ngươi nhàn rỗi tranh thủ luyện ít Đao Kiếm, xong việc sẽ gọi ngươi.
Bước vào mật thất đóng cửa lại.

Nhị lão phía sau nhìn bộ dáng Hàn Phi thì lẩm bẩm:
- Hắn có Truyền Âm Phù?
- Không giống lắm ta e chỉ giả thần giả quỷ!
Hoành Lĩnh nhận ra cấp bậc Ngọc Phù, chấn động nói như tự cho mình nghe:
- Võ Phủ Điện chỉ sài Truyền Âm Phù cấp 2, bọn ta còn đang dùng cấp 1, Linh Phù Truyền Âm cũng không phải cứ muốn là dùng tài phú đổi ra!
Hải lão cũng đơ người, lời lẽ hẵn còn phản bác sự tình:
- Liệu tiểu hữu kia có chăng chỉ là xuất thân đặc biệt, tuổi tác của hắn cho dù Luyện Khí Sư ta cũng chưa thấy qua đừng nói cấp bậc Đại Sư thất phẩm.
Hoành Lĩnh hớp ngụm rượu, bộ dáng chưa hết thẫn thờ:
- Luyện Khí Các vừa có một người trong hai ngày từ Luyện Khí Sư tam phẩm tăng lên bát phẩm.

Sợ rằng năm ngày sau liền thăng tới Đại Sư.
Uông lão niềm nở:
- Chúc mừng Các Chủ trong Các có được kì tài.
Hải lão hớn hở:
- Quả là nhân tài hiếm thấy, rất mong Các Chủ xắp xếp cho bọn ta một lần đàm luận.
Tán dương một đằng, ngữ khí chuyển thành bực tức:
- Còn tiểu hữu kia, nãy giờ cũng là nể mặt Các Chủ...
Hoành Lĩnh chặn tay cắt lời:

- Ta hiểu ý hai vị, đúng sai là do ta chọn.

Đợi một canh giờ sau mọi sự không phải rõ ràng sao!
Nhị lão gật đầu, Hoành Lĩnh ôn tồn nói tiếp:
- Vị nhân tài vừa nhắc hắn có ẩn tình, tại Luyện Khí Các hai mươi năm không có tăng tiến.

Hai ngày trước hắn bái vào cửa Đại Sư, lúc này khảo nghiệm tăng lên bát phẩm.
Hoành Cát Lân rung động reo lên:
- Gia gia, người là đang nói đến Bạch Vĩnh Phong lão sao?
Hải lão giật mình ồ lên:
- Vị nhân tài kia là người của Bạch Gia ư?
Uông lão điềm tĩnh:
- Theo lời Các Chủ thì vị Đại Sư mới là cao mình, trong hai ngày chỉ điểm ra nhân tài vượt trội.
Hải lão gật gù:
- Đúng..

đúng..
Hoành Cát Lân bất giác tựa lỡ lời, ngữ khí vội vàng:
- Gia gia, người không phải nói sẽ mời đến vị đó, tìm cho ta cơ hội học tập sao!
Nhị lão nhảy dựng:
“Còn tưởng Hoành Lĩnh có ý cầu cạnh gửi tiểu tôn cho ta dạy dỗ, nên ta muốn làm cao một chút, nào ngờ hắn đã có tâm tư riêng..

hừ hừ..”
“Ài..

nếu đúng như hắn nói thì vị kia đáng để cầu cạnh hơn..

không thể trách..”
Hoành Lĩnh nhận thấy thái độ nhị lão hụt hẫng, tự mãn bỏ xuống mấy phần, trong lòng dâng lên phấn khởi.
“Ta không thể tự nói có vị này giỏi hơn vị kia, cũng may Lân nhi thiếu cân nhắc cũng tốt, thay ta vả hai lão đầu này, bọn hắn không tính quá xấu chỉ kiêu ngạo quá độ.”
Ngoài mặt vờ như không hiểu gì hết, điệu ngữ nhàn nhạt:

- Vị Đại Sư kia, ngoại hình hắn không bình thường!
Nhị lão mong mỏi đàm luận với đồng nghiệp cấp bậc ổn ít nhất nhỉnh hơn chút, trước sau học tập còn tìm ra điểm lấn cấn của mình trong sự nghiệp, nghe Hoành Lĩnh lòng vòng thiếu nhiệt tình, Uông lão nhanh miệng:
- Tài năng không thể xem ngoại hình, Các Chủ không lẽ ngươi là kẻ đặt nặng tiểu tiết đến vậy!
Hải lão cười cười chêm vào:
- Đúng vậy xuất thân lẫn ngoại hình không quyết định được thiên phú thành tựu của một người.
Hoành Lĩnh cười mỉm:
- Hai vị nói chí phải, nào nào đến uống rượu!
Nhị lão nâng ly cụng chén, trải qua không biết mấy lượt đã cạn năm vò vẫn không nghe Hoành Lĩnh nhắc thêm gì đến vị kia.

Hải lão nhíu mày:
“Không lẽ Các Chủ keo kiệt với bọn ta, muốn giữ vị kia tâm sự riêng tư, một chút tin tức cũng không để lộ”
Uông lão khó chịu, nghiêm túc thắc mắc:
- Các Chủ, không biết vị Đại Sư đó hiện tại đang ở đâu? Ngươi có chăng đủ khả năng mời đến một chút!
Hoành Lĩnh gương mặt vô động như gặp phải bình cảnh, trong dạ nhảy loạn lên thầm thán:
“Hai lão già các ngươi, trước chê sau khen, Hàn Đại Sư nếu luyện ra danh khí thật, cũng không lo phải mất một trong hai bên...!ài..”
Hải lão tinh ý nhìn ra tâm tư Hoành Lĩnh đang khó xử, bọn hắn dù sao tính về địa vị cũng không đủ phận ép lý cự đầu, chẳng qua đồng nghiệp cùng đạo rèn đúc cơ may ngồi ngang hàng, kĩ nghệ cao hơn được xem trọng một chút.

Hắng giọng chuyển hướng:
- Đại Sư tạo nghệ cao, chắc hẳn không nhàn rỗi.

Các Chủ mời đến đệ tử của Y đàm luận một chút biết đâu cũng không tẻ nhạt, chắc không còn gây khó xử cho ngươi chứ!
Uông lão hùa theo:
- Đúng, hắn là người của Luyện Khí Các, được Các Chủ đích thân gọi đến, hắn không chừng vẫn luôn mơ mộng sự tình này ngày đêm.
Hoành Lĩnh cười gượng, sai người đi gọi Thiết lão, không qua bao lâu có tin báo về hắn không đến kèm lời nhắn: “Phục mệnh lão sư ở yên đợi không dám tự ý đến nơi khác”.