Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 68: 68: Lão Già Lưu Manh






Liễu Dung xuất ra Lệnh Bài nhiệm vụ khách, liền được thả lỏng, Vệ Binh cũng không quên đánh giá sơ qua thiếu niên khách nhân này.
Hàn Phi lấy ra ba bình Huyết Linh Thần Dược cấp 2, đưa cho Liễu Dung nói:
- Cho ngươi, ngươi ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút, ta có thói quen xấu, khi mua đồ không thích có người đứng cạnh bên cản trở.
Liễu Dung nhíu mày cười cười, đón lấy Thần Dược, chia cho Võ Binh mỗi người một bình, nói:
- Đã vậy, công tử mời tự nhiên.
Hàn Phi đi vào, trước mắt chỉ có một đường thẳng, dãy hàng đầu tiên là Khoáng Thạch, Tụ Hệ Thạch, Ngọc Thạch.
Y thích thú vì Khoáng Thạch có tận cấp 6, cấp 7.

Tụ Hệ Thạch còn có cấp 3, liền ngẫm nghĩ:
“Khoáng Thạch hỗ trợ Luyện Khí Cụ, cấp bậc Khí Cụ càng cao càng đòi hỏi độ tinh khiết của phụ liệu, tăng độ bền dẻo dai.

Tụ Hoả Thạch cấp 3, năng lượng bên trong gấp mười lần cấp 2, nếu dùng để bày Trận Pháp lên vũ khí, công kích tiêu diệt Nhập Đạo Cảnh dễ dàng hơn.”
“Có điều Phàm Khí chất lượng quá kém, khó quản được mức độ năng lượng tích tụ kia, ít nhất cũng phải là Ngân Khí hạ phẩm, nếu dùng Tụ Hệ Thạch cấp 3 cho việc hấp thụ hỗ trợ hệ khí, võ giả yêu cầu tu vi cần có là Nhập Đạo Cảnh trở lên.”
Thấy Hàn Phi chú ý Tụ Hoả Thạch, chủ quầy nói:
- Tụ Hệ Thạch cấp 1 / 30 Linh Thạch hạ phẩm, cấp 2 / 300 Linh Thạch, cấp 3 / 600 Linh Thạch.

Đều là nguyên hệ, không lẫn tạp chất, ở chỗ ta là bán giá tốt nhất rồi.
Hàn Phi gật gù:
“Đồ ta dùng, hồi bữa đến giờ đều dính tạp chất, phục dụng không tốt lắm.”
Xuất ra 24 vạn Linh Thạch hạ phẩm, mua lấy 200 viên Tụ Hoả cấp 3, 200 viên Tụ Phong cấp 3.

Lại thoáng thấy 50 viên Tụ Lôi Thạch cấp 2, loại Tụ Hệ này rất ít gặp vì khó có để khai thác nhưng thuộc hàng vật phẩm quý hiếm giá cao mà còn ngược lại, Y tiện tay ném ra 6000 Linh Thạch mua lấy.

Chủ quầy đổi khẩu khí:
- Công tử thật sảng khoái!
Y tiếp tục ghé hàng Khoáng Thạch, chủ quầy vừa loá mắt trước một màn sát bên, hớp hở mời chào:
- Công tử mời xem, mua nhiều có tặng kèm!
Hàn Phi chỉ đến đám Khoáng Thạch cấp 6, cấp 7.

Chủ quán phấn khởi:
- Cấp 6 / 200 Linh Thạch hạ phẩm, cấp 7 giá 300 đi.
Hàn Phi ném ra 25 vạn Linh Thạch hạ phẩm nói:
- Mỗi loại 500 khối.
Chủ quán thu vào Túi Trữ Vật thượng phẩm, đưa đến cho Hàn Phi, chỉ nhận 24 vạn Linh Thạch hạ phẩm, cười nói:
- Một chút thành ý nhỏ, hi vọng ngươi còn đến.
Hàn Phi nhẹ gật đầu, bước đến Dược Phường, Thảo Dược cấp 3, cấp 4 không ít.

Cấp 3 / 150 Linh Thạch hạ phẩm, cấp 4 / 300 Linh Thạch hạ phẩm loại nào cũng chung một giá.
Hàn Phi mua lấy 2000 cây cấp 3, 1000 cây cấp 4.

Chi hết 120 vạn Linh Thạch hạ phẩm.

Đa phần là Thăng Linh Thảo, Linh Cơ Thảo cùng một số phụ Thảo.
Nếu không phải cần chừa lại Linh Thạch mua một ít phụ liệu luyện Huyền Thiết, hắn đã không tiếc tiêu hết cho Dược Thảo, số Linh Thạch hắn còn vừa đúng 300 vạn.
Đến khu vực bán khí cụ, hắn dự định đặt rèn một bộ công cụ Luyện Vũ Khí, quay đi quẩn lại, hắn phát giác ở khắp khu vực này chỉ có một cái lò rèn.
Mặt tiền tương đối rộng rãi, ước chừng 10 dẫn, bên trong có mười tráng sĩ Luyện Thể Cảnh cửu tầng “Đung..

đung..

Chét..

chét” mài giũa.

Một thanh niên cường tráng khác, mặc đồ thợ rèn, tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm, chắp tay sau hong, đi tới đi lui chỉ đạo.
Hàn Phi bước vào xem xét một lượt, gật gật đầu, lại đi đến bàn lấy giấy bút, thoăn thoắt cử tay vẽ vẽ lên.
Tráng niên chỉ đạo nọ, tiến lại hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ta là Bạch Trung Doanh, quản lý ở đây, ngươi đang cần tìm gì sao?
Ngỡ mình nói ra tên tuổi sẽ doạ cho khách nhân nhỏ tuổi này xoắn xuýt lên, nào ngờ Hàn Phi vẫn tập trung vẽ vẽ không dừng.
Thanh niên kia bối rối, tức giận đang muốn quát mắng, bỗng Hàn Phi đưa đến mảnh giấy, điềm tĩnh nói:
- Ta cần các ngươi rèn một bộ này, báo giá đi!
Bạch Trung Doanh nén giận, nhìn qua mảnh giấy theo thói quen, chốc chốc mắt không sao rời khỏi được, mồ hôi trên trán lấm tấm nhè nhẹ nặng hạt.
Hàn Phi ngờ vực:
“Ta đã bỏ bớt chị tiết phụ đến mức có thể, không lẽ các ngươi cũng không thể rèn.”
Y liền hắng giọng, Bạch Trung Doanh chấn tỉnh nhìn hắn thật sâu, liền nói:

- Khách quan đợi ta chút, bên trong kia còn có người giỏi hơn.
Dứt lời, gọi một tên phụ việc đem bản vẽ vào trong.

Mấy cái hít thở sau, một lão giả trường bào trắng sữa, mái tóc đã bạc năm phần, ngoài sáu mươi tuổi, bước ra kèm lớn giọng:.

Đam Mỹ Hài
- người nào mang đến bản vẽ này!
Hàn Phi thoáng nhìn, chợt nhận ra lão giả kia là Thiết lão từng gặp ngoài cửa vào Tiểu Tinh Lâm, tại một quán nhỏ bán vũ khí.

Chép miệng nói:
- Lão đầu, ngươi cũng ở đây sao.
Một bên Bạch Trung Doanh thao thao bất tiệt:
- Giới thiệu với các hạ, vị đây chủ nhân của nơi này, người có tay nghề giỏi nhất, hiện giữ danh hiệu Luyện Khí Sư tam phẩm, ngài ấy Sư Tôn của ta.
Thiết lão trông thấy Hàn Phi thì khựng bước chân, vụ bán buôn lần trước thua lỗ lão bao lâu nay ăn không ngon ngủ không yên, tự thấy mình dại dột.

Lúc này gặp lại, hăm hở trả đũa thì không có, ngược lại còn cảnh giác, mi mắt lão giật giật:
- Tiểu tử, ngươi còn đến tận đây!
Lại vội hỏi Bạch Trung Doanh:
- Bản vẽ này là của tiểu tử kia?
Bạch Trung Doanh ngờ ngợ sự tình, lại không dám đoán già đoán non.

Nghiêm túc trả lời:
- Bẩm Sư Tôn, là của hắn, hắn vừa vẽ ra.
Hàn Phi hỏi Bạch Trung Doanh, ngữ khí như muốn khẳng định điều gì:
- Ngươi nói hắn chủ nhân nơi này, kẻ có tay nghề giỏi nhất?
Bạch Trung Doanh dường như không rõ hàm ý, ưỡn ngực khẩn trương, hô lớn:
- Đúng vậy!
Hàn Phi nhăn mặt thở dài, bày ra bộ dáng mất công vô ích:

- Thôi vậy, các ngươi trả bản vẽ cho ta, ta đi nơi khác rèn!
Bạch Trung Doanh bối rối, khó hiểu.

Thiết lão bĩu môi, ngoảnh mặt nhìn một hướng khác, ngữ độ thản nhiên như thể nói chung chung không xắp đặt đối tượng nhất định, thẳng thớm một lời:
- Ngươi có thể tự vẽ, thì đến nơi khác tự vẽ lại bức khác, bức này ta lỡ tay làm hỏng rồi.
- Trung Doanh, đóng cửa hôm nay nghỉ sớm.

Đưa hắn ít Linh Thạch xem như bồi thường.
Hàn Phi mắng đến:
- Lão đầu chết tiệt, ngươi thật sự dám?
Bạch Trung Doanh chưa xác nhận điều gì, nhưng mập mờ cho là hai người này không phải xa lạ vừa gặp, nhưng dù gì tình huống này hắn vẫn nghĩ:
“Ách..

Sư Tôn như này, không phải đồng nghĩa với trắng trợn cướp đoạt sao? Bản vẽ kia lẽ nào thực sự trân quý, ta xem Sư Tôn cùng bạn nhỏ kia, dường như có quen biết, rốt cuộc quen biết kiểu gì ta lại chưa từng nghe nhắc đến, lại nói ngữ khí đôi bên đối đãi lẫn nhau có chút đặc biệt, Ài..

tốt nhất ta không nên tự ý làm ra điều gì dại dột”
Ngay lúc này, Liễu Dung chạy đến, thở hồng hộc, ngữ khí vội vàng:
- Công tử, ta tìm được ngươi rồi.
Theo bản năng bôn tẩu, mắt đảo thoáng một lượt, ôm quyền chào đến Bạch Trung Doanh, ngữ điệu lễ phép không chút giả trân:
- Liễu Dung từ Liễu Gia, bái kiến Đại Sư!
Bạch Trung Doanh nhớ mang máng gương mặt kia, bản thân từng gặp trên vài con phố tiếp xúc với vài nhóm người, chính mình dạo ấy thường hay khoe mẽ bản thân danh hiệu Đại Sư Luyện Khí Thuật, lúc này tình huống không thích hợp lắm, nghe đến giật mình cười gượng:
- Liễu đệ quá lời, ta chỉ là một học đồ nhỏ nhoi..