Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 67: 67: Luyện Thi Thủ Pháp






Đám đông chen chúc, vài người nhận ra nhóm người kia, liền xì xầm:
- Ngươi xem, hai nữ nhân kia còn không phả là Phi Phi, Yến Yến tiên tử sao.

Bọn họ vì gì đi cùng gia binh của đỉnh cấp Thế Gia vậy nhỉ?
Tên đồng hành kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói tiên tử, là đang nói đến nhị vị Tiên Nữ trên Phi Yến Đình sao?
Tên kia đáp:
- Đúng, chính là hai vị đó.

Đôi lúc các nàng lại đến mấy Đại Tửu Lâu gảy Đàn bán nghệ.

Ta có lần may mắn ké tiệc từ một khách lớn, được thưởng thức, cách đây không lâu.
Hai người này xì xầm với nhau rất nhỏ giọng, khoảng cách đến chỗ Hàn Phi mấy trăm bộ, hắn vẫn nghe rõ mồn một.
“Thì ra là hai cái tiểu nha đầu trong tâm tư tiểu tử Đan Đồng.

Hắn nếu là có mặt ở đây, không biết sẽ có bộ dạng gì..

há há..”
Thoáng nghĩ, nhưng cũng không để tâm nhiều.

Đến lượt, Hàn Phi lấy ra Kim Bài, không chỉ lão đầu lẫn tráng niên nọ kinh hãi, mà mấy trăm người đứng gần cũng xém ngất xỉu.

Cùng lúc, nhóm người chen lấn nọ, một gã lấy ra một miếng Ngọc Bài trạm khắc phù điêu sắc sảo, Võ Binh nhìn cũng không dám nhìn kĩ, lễ phép mời qua.
Bên này cửa lớn, bắt đầu Đông Hoàng Thành, một con đường rộng rãi yên tĩnh nhưng đông đúc người qua lại, ai nấy áo quần lụa là sạch đẹp, mà thông thường tại Phụ Thành chỉ thấy ở cao tầng quyền thế.
Xa xa có bốn người hướng Hàn Phi đi tới, một cỗ xe ngựa, bọn hắn đang rỉ rả bàn bạc gì đó với nhau, một thoáng, hai tên tách ra rời đi đâu đó.
Xe Ngựa đến cách năm thước thì dừng lại, trên bước xuống một thanh niên tầm mười tám tuổi, nước da hơi ngâm màu xám nhạt, bộ dạng tầm thường, trong mắt lại có mấy tia nhuệ khí, hắn tay cầm một kiện công văn chào tới:
- Ra mắt công tử, tại hạ tên gọi Liễu Dung, công tử sự dụng Thẻ Bài Kim Khách liền có ưu đãi, một Xe Ngựa, một Phu Xe, một “Người Dẫn Đường”, hai hạ nhân, một gian nhà, hai kẻ kia đi dọn dẹp một thoáng.

Tại hạ là “Người Dẫn Đường” cho ngươi.
- Trong Thành nghiêm cấm phi hành, Xe Ngựa có nơi có thể đến, có nơi không thể dùng.

Công tử cần biết thêm gì, thì hỏi ta.
Hàn Phi nhướng mày, nhạt lời:
- Ngươi cũng họ Liễu sao!
— QUẢNG CÁO —
Liễu Dung thái độ đang hoà nhã, bỗng chốc chuyển thành bối rối:
- Công tử, lời này là có ý gì?
Hàn Phi cười mỉm:
- Ta cũng vừa hay mới quen một tên cũng họ Liễu, bên ngoài.
Liễu Dung ánh mắt thoáng lạc vào khoảng không xa xăm, thản nhiên nói:
- Liễu Gia ta, người đông vô số, bên ngoài rất nhiều, cứ giống như ta, trong Tộc không có chỗ đứng, đành phải ra ngoài tìm sinh ý đổi lấy tài nguyên tu luyện.
Hàn Phi gật cười:
- Liễu Gia ngươi trong Thành này là thế lực gì?
Liễu Dung bình thản đáp:
- Liễu Gia ta chỉ là một trong mười Thế Gia tứ phẩm, gồm có: Điền, Yên, Mạnh, Viễn, Mai, Cố, Liễu, Đinh, Doãn, Hàn.
- Bên trên còn có năm nhà tam phẩm, bốn nhà nhị phẩm, hai nhà nhất phẩm.
Hàn Phi ngạc nhiên:
- Thế Gia tứ phẩm còn có một cái họ Hàn sao?
Liễu Dung chợt nhớ ra trong công văn trên tay, có tên vị này cùng là họ Hàn, hiểu vì sao khách nhân bỡ ngỡ, song, hài ngữ nói:
- Đúng vậy, còn có họ Hàn rất suy yếu, đứng hạng bét trong mười Gia Tộc hàng tứ phẩm.

Nhưng ta lại không tin công tử có liên quan đến họ Hàn kia.
Hàn Phi trầm giọng:
- Ta đích thật chưa từng nghe phụ thân nhắc qua, tại Đông Hoàng Thành còn có bà con! — QUẢNG CÁO —
- Ngươi nói xem, Thành này rộng lớn bao nhiêu, có gì đặc sắc?
Liễu Dung gật đầu, hít một hơi, giới thiệu nhanh gọn:
- Đông Hoàng Thành diện tích một chiều tầm 2000 dặm, dài rộng tương đương, chia làm hai nửa.

Nội Thành có Võ Phủ Điện, Đông Hoàng Học Viện, Tụ Bảo Các, Đan Các, Tam Tháp Linh Hệ.

Người thường không có đặc quyền thì không thể ra vào.

- Ngoại Thành có Dược Phường, Khí Cụ Lâu, Phố Khoáng Thạch, tất cả các loại hàng hoá tập trung của Thành.

Cùng các điểm Tửu Lâu thượng đẳng, hiện tại công tử chỉ có thể đi lại bên trong Ngoại Thành.
Hàn Phi đồng thuận:
- Ta chỉ tìm mua vài thứ.
Liễu Dung gật đầu, đồng tử thoáng động:
- Giờ này chắc mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời công tử đến nhận nhà.
Xe Ngựa đi trên con đường hàng quán san sát, dừng lại tại một dãy nhà chỉ khoảng trăm căn, mỗi căn thiết kế như một Phủ Đệ thu nhỏ, có tường rào riêng biệt, cửa lớn, sân ngoài, sân trong cùng mấy gian phòng, đủ cho mười người ở vẫn rộng thoáng.
Đứng từ bên ngoài, Hàn Phi nhìn quanh một vòng, tầm mắt xa xa độ cao hướng theo hình tháp đi lên chừng trăm trượng, một khu đất nổi, vô số Lầu Các và Tháp nhiều tầng, bao lấy khu vực kia là một đầm sen lớn ước chừng hàng trăm dặm, trên hồ phủ kín sắc hồng, thoáng thoáng sương trắng nhạt ẩn hiện, mấy chục cái Đình Trà hình lục giác không vách, có các điểm hành lang kết nối nhau.
Liễu Dung nhìn theo hướng mắt của Hàn Phi, thầm đoán định tâm tư hiếu kì của khách nhân, nhanh miệng, giải bày:
- Công tử, bên đó là Tử Yên Hồ, lãnh thổ địa bàn của ba nhà Thế Gia tam phẩm, lần lượt là Huyết Vân, Hắc Nguyệt, Thanh Mộc.
Hàn Phi nghe nhắc đến vài từ tồn đọng trong dạ, nhảy dựng thì không, chỉ nhướng mày làm ra thái độ mất hứng, bước vào bên trong.
Kiểm tra địa thế nơi ở xong, lại nói:
- Ta muốn đi mua vài thứ, ngươi có bản đồ không, ta có thể đi một mình!
Liễu Dung ngượng nghịu, dẫn đường là trách nhiệm của hắn, sao để khách nhân tự đi được, liền khó xử một lời:
— QUẢNG CÁO —
- E là không tiện cho công tử, chi bằng để ta đi cùng ngươi!
Hàn Phi nhẹ giọng:
- Cũng được.
Hai người trên Xe Ngựa, dạo quanh các phố chợ, Hàn Phi phát hiện không ít thứ tốt giá rẻ, mà tại Phụ Thành giá rất cao, liền tiện tay mua một ít cho bọn Đan Đồng, lại chưa tìm thấy thứ mình cần, hỏi qua Liễu Dung:
- Ngươi nói nơi nào tập trung hàng hoá toàn Thành mau dẫn ta đến xem!
Xe Ngựa băng qua đường lớn, chợt bị Vệ Binh chặn lại, cùng lúc có người cưỡi một con Yêu Thú lại được thông qua, Hàn Phi thoáng nhìn đã nhận ra.

“Là Khôi Thú!”
Khôi Thú là Yêu Thú đã mất đi linh hồn, bằng một loại Thủ Pháp, người ta điều khiển thân thể nó như một loại thú cưỡi, Thi Pháp lên Ngọc Bài làm khoá lệnh, bất cứ ai sở hữu cũng có thể dùng.

Tuỳ ý thu xuất, cất vào Túi Trữ Vật, Khôi Thú cấp bậc cao được chú linh kĩ còn có thể dùng trong hỗ trợ chiến đấu, đây cũng cùng một nguồn của Trận Pháp nhưng đi theo hướng Tà Môn.


Người tạo ra sản phẩm kia, được gọi là Luyện Thi Sư.
Liễu Dung thấy Hàn Phi sững sờ, còn tưởng hắn bỡ ngỡ vì lần đầu thấy vật cưỡi kiểu nọ, Y làm công việc này cũng đã lâu, sự tình hiện tại gặp cũng nhiều, liền nói:
- Vật cưỡi kia rất an toàn, được nhập từ Kinh Đô, có thể thuê để đi lại tuỳ ý hơn.
Hàn Phi chép miệng lắc đầu:
- Ta không quen cưỡi vật đã chết!
Liễu Dung giật mình thầm thán:
“Người này sao nhìn ra được vật kia không còn sống, đến mấy lão già trong tộc lần đầu nhìn thấy cũng không phân biệt được.

Chẳng lẽ Y đã từng biết đến trước đây..

Ách..

Cũng không đúng, tại nơi nào có thể tiếp xúc, không lẽ người này còn từng đến Tây Hoàng Thành sao..

Ài..

Thật dư giả tài phú, thật ái mộ hắn.”
Hai bên cách nhau con đường chính lớn nhất, nối xuyên suốt từ cổng Thành qua khỏi cửa vào Nội Thành, bọn hắn đi bộ qua, một khắc thì tới.

Khu phố bên này mở đầu là Dược Phường, có hàng dài Vệ Binh đứng gác, ngõ vào cũng có hai tên túc trực, cản ngăn..