Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 54: 54: Nhất Cử Lưỡng Tiện






Người qua kẻ lại, đủ loại màu sắc y phục đẹp mắt, cũng không ít kẻ đánh mắt chú ý bọn hắn, tựa dò xét không phải, canh chừng cũng chẳng đúng.
A Đẩu nhạy cảm trong kinh nghiệm công việc được học tập trước đó, hắng giọng lên tiếng:
- Hai vị đây là khu phố chợ tập trung hàng hoá nhất, nơi này do vài Gia Tộc thực lực đứng đầu quản, cũng có không ít kẻ xấu, hai vị nếu trên người mang theo nhiều tài phú nên cẩn trọng chút, hoặc có thể đến Ngân Đường ký gửi, hoặc đến Vệ Đường thuê một ít hộ vệ để đảm bảo an toàn đi lại.
Đan Đồng gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở.
A Đẩu chớp nhẹ vòng mắt, lại nói tiếp:
- Ngược lại quán trọ nơi này rất an toàn, trên dưới hành lang đều có cao thủ của các thế lực trong coi, việc mất trộm bên trong chưa từng xảy ra.
Dứt một câu, cử tay chỉ đến dãy Lầu Các đối diện nói thêm:
- Bên kia là nhà ở tư nhân, các vị nếu muốn có thể đến thuê, địa thế rất tốt phía sau là Phi Yến Hồ, trước là phố chợ, thuê đến lâu dài tuỳ ý bày ra sạp hàng bán buôn.

Nhưng có điều kiện không được thuê ngắn hạn, ít nhất phải từ một tháng trở lên.
Đan Đồng cười sặc:
- Sinh ý nơi này thật nhộn nhịp, tiếc là bọn ta không ở đây lâu.
Hàn Phi đưa tới cho A Đẩu 50 khối Linh Thạch hạ phẩm, trầm ổn:
- Ta tạm ứng trước cho ngươi, hôm nay đến đây thôi.

Mai giờ nào ngươi có thể đến làm tiếp tục, thì tại chỗ này chờ bọn ta.
A Đẩu từ chối, không nhận Linh Thạch, cúi chào quay lưng một đường rời khỏi.


Hàn Phi cười mỉm:
“Thiếu niên không tệ, không bị tài phú che mờ mắt.

Ta đưa hắn thật, không phải thử lòng, hắn lại kiên quyết không nhận, ta tự dưng có chút hứng thú thưởng thức loại tính cách này.”
Bọn Hàn Phi rủ nhau đi mua mấy bộ y phục mới, thuê gian trọ hai phòng, xắp xếp cho Đan Đồng tu luyện xong, Hàn Phi xuống chợ tìm mua thêm khí cụ, dự tính luyện Huyền Thiết nhưng đều không có đồ tốt phù hợp.

Đến Linh Dược trị thương cao cấp nhất cũng chỉ cấp hai, còn bị pha loãng ra mấy lần.

Đan Dược cấp thấp càng là vật trân quý, muốn mua phải đặt trước cả tháng, giá thành thì xa xỉ đến bức người.
Xem qua mấy vòng, lắc đầu lặng lặng trở lại phòng tu luyện.

Mà Đan Đồng bên kia lực hấp thụ không nhỏ, một đêm tiêu sài hết phân nửa tài nguyên, cây con bên trong Thức Hải của Y đã cao đến một thước, lực lượng toàn thân vững chắc giác quan nhạy bén.

Hôm sau A Đẩu đến chờ tại chỗ hẹn, vừa gặp bọn Đan Đồng vẻ mặt xấu hổ lại không thiếu lễ lớn, thấp điệu trình bày:
- Hai vị, hôm nay ta có việc bận không hướng dẫn hai vị được, các vị tự nhiên vui chơi nơi này, mai ta lại đến, dĩ nhiên hôm nay không tính phí.
Hàn Phi nhàn nhạt nói:
- Được, ngươi bận việc cứ đi.
A Đẩu vẻ mặt đen đúa, tâm tư cực kì có lỗi, hắn lại tựa như gặp phải điều gì quá khó xử đến mức bất chấp, nghiến răng cúi đầu thật sâu:
- Đa tạ Hàn huynh thành toàn.
Đan Đồng tựa muốn trêu ghẹo, lại không biết cách lựa lời, một câu lại tựa mỉa mai:
- Không phải ngươi tìm được mối lớn, tranh thủ một chút, bỏ bọn ta ở lại đấy chứ!
A Đẩu da mặt nhăn nhúm, run run giọng:
- Ta nào có thói quen kia, ta là bận việc gia phụ chuyển bệnh, cần ở bên chăm sóc, hai vị có ân với ta, việc riêng trong nhà thật không dám nói ra.
Hàn Phi điềm đạm hỏi:
- Không biết gia phụ ngươi mắc bệnh gì, nói ra xem, không chừng ta biết đôi chút.
A Đẩu cầm ra một bình Linh Dược, nói:
- Không dám tin hai vị nhỏ tuổi lại có kiến thức Y Dược, nhưng ta cũng không giấu diếm người có ân.

Gia phụ ngày trước từng là võ binh bị thương trong chiến đấu đến nay đã lâu.

Cách vài hôm cần Linh Dược kéo dài sinh cơ, hiện ta vừa mua được một bình.
Hàn Phi liếc đến bình Linh Dược nhận diện loại cấp 2 bày bán trong tiệm hôm qua, dược hiệu rất kém nhưng lại có không ít người chờ mua.
Đan Đồng biết Hàn Phi có không ít đồ quý, nhất là Linh Dược cao cấp, Tuy thương cảm hoàn cảnh A Đẩu kia nhưng bản thân cũng không ngốc đến nỗi tự ý khoe ra, chỉ lặng lặng một bên quan sát.


Tuỳ ý xem chủ tài hành xử.
Hàn Phi ngữ khí nửa thật nửa đùa nói:
- Chi bằng ngươi đưa bọn ta về nhà, xem như đi lại cho biết thêm ngõ ngách nơi này nơi nọ, càng là nhất cử lưỡng tiện, hôm nay vẫn tính phí cho ngươi.
A Đẩu hiểu ra Hàn Phi đang tạo cho hắn cơ hội để kiếm thêm tài phú, lại không ảnh hưởng đến uy tín công việc đã nhận trước đó, nên cảm kích đến xém rơi lệ, thấp đầu lễ lớn đa tạ.
A Đẩu đồng ý, bọn hắn đi ngược về hướng cổng thành lại rẽ vào mấy con đường, đến nơi phường thị khá vắng vẻ lẫn tiêu điều, ít người đi lại, mấy dãy nhà san sát xập xệ.
A Đẩu bước đi vội vã, những vẫn thường xuyên ngoảnh lại trò chuyện đôi câu, tiến vào một cái hẻm nhỏ mới có vài đám trẻ con nô đùa.
A Đẩu dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ, bên ngoài có sân rộng trong sân một bộ bàn đá xanh đã bám đầy rêu mốc, hàng rào ghép từ những ống tre đơn sơ lỏng lẽo.
A Đẩu mở cửa cổng, mời bọn Hàn Phi ngồi tạm ngoài sân, nói:
- Xin lượng thứ cho, bên trong chật hẹp, hai vị ngồi tạm ở đây, ta vào đun ấm nước nhanh chóng trở ra.
Cùng lúc trong nhà tiếng ho “khụ khụ” kèm theo giọng nói yếu ớt câu được chữ mất vọng ra:
- A Đẩu, ngươi là đang ồn ào với ai ngoài kia.
A Đẩu sắc mặt biến đổi, hoảng loạn nhanh thưa:
- Phụ thân, là khách nhân Sinh Ý Dẫn Đường, bọn họ muốn theo ta về đây.
Tiếng ho thêm lớn, quát mắng ra:
- Cái tên tiểu tử với phép tắc này, sao ngươi lại dắt khách nhân về đây, thật là muốn làm ta tức chết.

Khụ..

khụ..
A Đẩu chạy vội vào nhà nhận lỗi, ngữ điệu sụt sùi mỗi lúc lớn hơn:
- Phụ thân, là hai vị khách nhân hôm qua ta đã kể với ngươi, là bọn hắn nằn nặc muốn ghé qua.
Tiếng hokhông dứt, giọng điệu khẩn trương:
- Là hai vị ân nhân kia sao? Ngươi còn không mau mời họ vào nhà, ngày thường ta không có dạy ngươi phép tắc sao!

A Đẩu gật đầu, nhanh bước trở ra, lễ độ mời đến:
- Hai vị, phụ thân ta mời vào.

Bên trong hơi chật hẹp, xin hai vị tạm chịu thiệt một chút.
Hàn Phi, Đan Đồng cười xoà.

Xuất thân bọn hắn sợ còn không bằng một phần mười Lưu A Đẩu kia.
Từ cửa bước vào liền thấy một bàn gỗ nhỏ chỉ đủ cho ba người ngồi, cách đó mấy thước là chiếc giường trẻ đơn sơ, bên trên một trung niên tuổi xấp xỉ năm mươi tóc đã tám phần bạc trắng, thân thể yếu nhược, đang cố chồm dậy, ôm quyền hướng bọn hắn, gắng sức trầm ổn giọng:
- Nhà nhỏ chật hẹp, đã để hai vị công tử chê cười, Đẩu nhi đã kể rõ sự tình với ta, hai vị chính là ân nhân của Lưu Thị bọn ta, thứ cho Lưu mỗ đã liệt nửa người, không thể quỳ bái cảm tạ.
“Người trung niên này là phụ thân của A Đẩu”
Đan Đồng thoáng trả lời cho chính mình.
Hàn Phi chặn tay, khí độ hào sảng:
- Lưu thúc đã quá lời rồi, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Phụ thân A Đẩu đồng tử linh động, tâm tư nặng nề:
“Ta ít nhiều cũng có hơn mấy chục năm lăn lộn, phàm người giúp ta điều vì mưu lợi, nhưng nhà ta không có gì đáng quý, không lẽ là người tốt thật sự.”
A Đẩu mang trà đến mời bọn Hàn Phi, phụ thân của hắn lại nghiêm giọng nói:
- Đẩu nhi, mau quỳ xuống thay ta cảm tạ ơn Đức của hai vị này!
A Đẩu không do dự, quỳ rạp xuống cúi đầu bái lạy, dường như lời của phụ thân hắn chính là mệnh lệnh tuyệt đối..