Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 108: 108: Giải Toả Lò Rèn






Hai mươi mốt lão đầu điên cuồng bộc phát lực lượng, công pháp đủ loại màu sắc bay múa, khí lực ngũ hành không chỉ có đủ bộ, tụ tập một chỗ hình thành tràng cảnh tựa pháo hoa liên tục bùng nổ phát sáng.

Thời điểm hiện tại là ban ngày nếu ban đêm không chừng thành ra khung cảnh diễm lệ.
“Ầm Ầm Ầm..

Trát Trát Trát..

Đoàng..

Đoàng..” nhìn xa thật thích mắt đứng gần khó tránh ảnh hưởng tổn thương.

Hồng Gia làm việc cũng thật thẳng tay, cắm đầu xuất lực nghe theo hiệu lệnh của gã chỉ đạo không màn quanh thân là gì.
Người vây xem ban đầu còn hào hứng, càng về sau kẻ muốn sát mắt trông cho rõ phải vận khí phòng hộ giữ chặt vị trí.
Lầu hai của Lò Rèn Hoành Lĩnh phất tay tuồng ra một luồng lực đạo cương mãnh hoá thành màn chắn trong suốt bao bọc cả khu nhà.
Lại khẩn trương hướng Hàn Phi, tò mò hỏi:
- Hàn Đại Sư, Tháp Trận kia có thể chống đỡ bao lâu?
Nhị lão đồng dạng trông ngóng câu trả lời.
Hàn Phi thản nhiên đáp:
- Nếu chỉ bằng mấy tên đó còn chưa đủ, ít nhất số người phải gấp ba lần.
Hoành Lĩnh kinh hãi ném ánh mắt thèm thuồng ngắm nghía từng góc cạnh hình thù của Tháp Trận, lại khẩn khiết nhắc đến tâm tư tựa lo đối phương quên lãng:
- Hàn Đại Sư, giúp ta sở hữu một mảnh kia.

Giá thành thế nào, cứ việc nói ra ta không ngại.
Nhị lão cũng muốn, tiếc là Hoành Lĩnh đã lên tiếng trước, tự ngẫm cơ may có được đã vụt tắt, Pháp Trận bậc này e là số lượng tồn tại không nhiều.
Không để dùng cho mình, đem đi quà cáp hậu bối quý nhân càng độc đáo.

Bọn hắn đành im lặng nốc rượu một bên.

Hàn Phi nửa hứa nửa không:
- Khi gặp lại người kia, ta sẽ thay chư vị hỏi qua.
Nhị lão trong lòng phấn khởi:
“Ách...!bọn ta cũng có phần sao!”
Hoành Lĩnh ôm quyền làm ra dấu hiệu chân thành nhờ cậy, tính lực lượng của Y tuỳ ý xuất một chưởng cũng hủy nát Tháp Trận kia rồi, có điều tâm tư cũng đồng dạng nhị lão xét bên dưới tiểu bối trong nhà chưa tính vào.
Hàn Phi đưa đến trước mặt mỗi người mười bình Thần Dược, chậm rãi rỉ rả:
- Hôm nay nhờ các vị, Thiết lão mới tránh được thiệt thòi, mời mọi người một chút điểm tâm.

Hi vọng không chê bai.
Cả ba người không nhìn đến bình dược, xua tay từ chối.

Hoành Lĩnh dứt khoát:
- Bọn ta thế nào nhận đồ của ngươi được.

Không thể.
Uông lão lắc đầu làm như việc nhỏ không đáng tính:
- Chỉ là tiện tay, chưa đủ thành công trạng, ngươi như này không cho bọn ta một đoạn đồng hành sao!
Hải lão cười bồi chắc giọng:
- Đúng, Hàn Đại Sư mau thu lại.

Chút việc này chưa đủ lượng nhận về hồi báo.
Hàn Phi cười xoà trong lòng hiểu rõ bọn hắn không nhận chính là muốn ta nợ ân tình, về sau cân nhắc cần thiết việc gì sẽ điều ra, đừng nói đây là cả núi tài phú với bọn họ đã không chấp thuận xem một chén rượu cũng ngang bằng.

Liền bâng quơ nói:
- Chỉ là chút linh dược giải khát, đối với các vị không có lợi ích nhưng khi cho tiểu bối cấp bậc tu vi dưới Luyện Khí Cảnh tầng bảy dùng một bình tăng một tiểu cảnh giới, dùng hai bình tăng hai lần không gây tác hại phụ.
- Đây cũng không tính là lễ vật, bọn ta xem chư vị gần gũi, có đồ tốt chia đến một ít dùng thôi.
Lời Hàn Phi vừa dứt.


Cả ba khó tránh nghĩ suy:
“Dược dụng như này thuộc hàng bảo bối của Luyện Khí Cảnh trung kì, khi lưu lạc bên ngoài xui rủi đối mặt nghuy cảnh có trong tay một bình đồng dạng có thêm một mạng dự phòng.”
Chớp mắt một cái cả ba thu lấy mấy bình dược vào.

Uông lão cười ha hả:
- Hàn Đại Sư xem bọn ta thân cận, bọn ta còn không nhận là không nể mặt rồi.
Hải lão gật gật đầu:
- Ta cũng một dạng với Uông huynh.
Hoành Lĩnh rót rượu cho cả bàn:
- Ta sao dám hành động khác biệt được chứ!
Bốn người cười nói chuyển chủ đề, trước sau không ngừng tăng lên vui vẻ.

Cùng một địa điểm hoàn cảnh có trái ngược, Hồng Quyết nhận thấy đồng bọn đã ướt đẫm mồ hôi Trận Tháp vẫn kiên cố không chút trầy xước bám bẩn, bản thân lão đã liên tục mấy lần uống vào Linh Dược miễn cưỡng ra sức.
Bất ổn ngập đầu, liền sai một Tộc lão về báo với cao tầng, phạm vi hiện tại không ngừng kêu gọi:
- Chư vị có mặt, nếu có người chịu đứng ra góp sức cho Hồng Gia, toàn bộ đại diện chi Tộc ta sẽ tích cực tạ lễ.
Trong đám đông vây xem có không ít Tộc lão của nhiều thế lực, nhưng hầu như đều tránh mặt, vờ như không nghe thấy lời Hồng Quyết.

Nửa khắc sau có mười Nhập Đạo Cảnh sơ kì nhảy ra lần lượt báo danh:
“Hắc Nguyệt Kính, Hắc Nguyệt Hoãn, Hắc Nguyệt Thán, Thanh Mộc Cang, Thanh Mộc Luyện, Điền Mộng, Yên Vệ, Mai Sánh, Viễn Tuẫn, Đinh Huề.”
Bọn hắn đều là Tộc lão của các Thế Gia phụ thuộc Hồng Gia nhưng không gần gũi lắm, lúc này cân nhắc lợi ích một phần, phần khác là tìm danh vị cho chi Tộc.

Nên khi báo tên đều hô hoán rất là lớn tựa sợ có người không nghe thấy được.
Càng là vì tình huống tại chỗ này đã đi đến mức sự kiện, chính mình có mặt ngày sau còn có chuyện để khoe khoang với đồng bạn kiếm chút niềm vui riêng.
Cả bọn thủ lễ xoắn tay áo lên, lao vào tương trợ.


Hồng Quyết ném ánh mắt oán hờn lên đám đông vây xem.

Cười thảm:
- Ta đã nhớ rõ chư vị!
Ba mươi Nhập Đạo Cảnh, Hồng Quyết dẫn đầu, toàn lực bạo khí công kích.

Thế nhưng cũng chỉ đánh lên được gợn sóng nho nhỏ không lay chuyển được bao nhiêu.
Không khí thưởng thức càng nồng đậm, Hoành Lĩnh chăm chú đến mê mẩn, hắn không che giấu bộ dáng người ưa thích pháp trận, đôi lúc còn bất tri bất giác lẩm bẩm tán dương:
- Tinh diệu, trận pháp thật tinh diệu.
Nhị lão không có say mê Pháp Trận, bọn hắn chỉ thưởng thức toàn cảnh.
Góc hành lang bên kia râm mát dưới vòm che, đôi ba nhành gió lạc thoảng qua đu lại bên vạt áo Thiết lão.

Sau khi nghe kể lại rõ sự tình, lão nhìn sâu vào đôi mắt tròn đối diện, trầm ấm khí độ thân thiết một lời:
- Y Kiều, ngươi vì ta đã hứng chịu không ít thiệt thòi, đời này là ta nợ ngươi, kể từ hôm nay hãy để ta bảo vệ ngươi.
Mãn Y Kiều da mặt ngượng đỏ tới tận mang tai, bộ dáng e thẹn như tiểu cô nương mới lớn, hai bàn tay trắng ngọc nắm lại thành quyền xô tới lồng ngực Thiết lão, ngữ khí hờn dỗi đáp:
- Ai cần ngươi bảo vệ chứ!
Câu nói nhẹ nhàng thoát qua đôi môi đỏ mộng, hao tốn chưa đầy một hơi thở thế nhưng cước bộ lảo đảo như đứng không vững phải chuyển người qua một hướng khác năm ngón tay báu chặt trụ thành lang cang bộ dáng mới ổn định.
Thiết lão chợt nghĩ đến cái gì không rõ, lão nhướng mày khẽ chép miệng, nói qua việc khác, ngữ điệu nhắc nhở thì ít mà lão gia thì nhiều:
- Những vị bên kia đều là tiền bối đỉnh cấp trong thành, đến ta còn không rõ ràng, ngươi cũng nên lễ kính một chút.
Mãn Y Kiều ngoảnh đầu trở lại, chẳng biết nghĩ gì cười mỉm khó hiểu, tròng mắt long lanh, gật nhẹ đầu:
- Ta nghe theo ngươi.
Cùng lúc Hồng Gia có sáu người đến tiếp ứng, dẫn đầu nhóm này là Hồng Kinh Lân nhi tử của Tộc Trưởng Hồng Gia Hồng Minh Tri tu vi xếp vào nhóm mạnh nhất trong số Nhập Đạo Cảnh cửu tầng.

Bên cạnh còn có một lão giả đồng cấp, bốn tên khác Nhập Đạo Cảnh cửu tầng trung kì.
Đám đông vừa nhìn thấy Hồng Kinh Lân thì mất đi bình tĩnh, toàn bộ đều lui lại trăm thước nhường đường.
Hồng Kinh Lân bước đi tự tại khí độ khác người, Tháp Trận ngay trước mặt, hắn thoáng chau mày nhìn quanh một lượt vô tình chạm mặt Hàn Phi lẫn Thiết lão trong mắt ẩn ẩn tia máu, sát ý lập loè.

Hắn dừng lại ở khoản cách vừa đủ, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ:
- Các ngươi cùng lên phá trận cho ta!
Đám thuộc hạ ôm quyền cẩn tuân, cả bọn toàn lực xuất thủ công kích một điểm.

Nửa nén nhang sau Tháp Trận có dấu hiệu rạng nứt, bọn hắn phấn khởi gia tăng sát lực.


Nơi hứng chịu công phá thủng rách một cái lỗ, Hồng Vắng lẫn Bạch Sử cũng theo đó thoát ra.
Ngay khi đó Tháp Trận như bị mất cân bằng bỗng nhiên nổ tan tành chấn lui mấy ngàn người gần nhất.

Đám người Nhập Đạo Cảnh cấp thấp tập trung phá trận, đứng mũi chịu xào bị bạo lưu bất ngờ đánh úp khiến cả bọn ngực bị lõm xuống văng xa trăm thước, lúc chạm thềm địa hộc máu phun ra mấy ngụm.
Toàn trường toán loạn tránh né, có kẻ kiềm không được ồ lên:
- Tháp Trận thật cường đại, không ngờ còn có hậu chiêu!
Trong số người kinh ngạc ra mặt không thiếu Hoành Lĩnh.
Hồng Vắng, Bạch Sử vừa ra khỏi cũng bị hất văng một đoạn lúc ổn định lại đảo mắt nhìn toàn cảnh không khỏi một phen choáng váng.

Bọn hắn chỉ nhớ tiểu tử kia ném ra một cái Trận Bàn, chính mình bị cuốn vào trong thời gian ước chừng chưa đầy một canh giờ, thế nào lúc trở ra lại đông người đến vậy.
Hồng Vắng chỉnh sửa y phục cho thẳng thớm, tiến đến bán quỳ chào bái Hồng Kinh Lân.

Nhưng chưa kịp nói gì, Hồng Kinh Lân vung cước đạp mạnh lên người Bạch Sử khiến đối phương ngã nhào lăn mấy vòng, xong thu chân nhìn đến Hồng Vắng, quát mắng: - Phế vật!
Lại hướng mắt toàn trường tựa lập uy, dõng dạc ra lệnh đám thuộc hạ:
- Tháo giở Lò Rèn này, cùng ta đến Bạch Gia bắt trói Bạch Trường Kim lôi đến trước mặt Tộc Trưởng Hồng Gia chịu tội.
Đám đông vây xem, ai nấy hoảng loạn, dời gót tản ra không quên bồi lời xì xầm:
- Mau đi, mau đi.

Hết chuyện để xem rồi.
- Người của Bạch Gia chuyến này lành ít dữ nhiều.
Hồng Quyết thân thể suy nhược, gương mặt trắng bệt, mép còn vương tia máu đỏ.

Hơi thở tuy nặng nhọc giọng điệu lại không có giảm, ra hiệu mười tên Nhập Đạo Cảnh theo sau mình, miệng không ngừng quát mắng:
- Thiết lão đầu, tiện nhân Mãn Gia còn không lăn xuống đây dập đầu chịu tội!
Thiết lão cùng Mãn Y Kiều cúi đầu chào đến đám Hàn Phi, ý định lao xuống sống chết một phen.

Nhưng chỉ vừa xông đến đối kháng chưa được mấy bước, đã thấy đám người Hồng Quyết bị một lực đạo khổng lồ đẩy bật ngược ra.
Hồng Quyết đang lúc bị thương mất đà ngã bổ ra sau, lão nhanh chóng chồm dậy, gương mặt dữ tợn hét lớn:
- Là kẻ nào, có gan thì đừng lén lút, Hồng Gia ta đảm bảo cho ngươi đẹp mặt..