Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 92: Tiêu Ngọc




Tiểu Bảo sinh ra vốn thông minh, lâu ngày không gặp lại mẫu thân có thể nhận ra nàng ngay lập tức, huống chi là ngày ngày đều gặp mặt Tiêu Thừa.

Tối nay đi ngang qua một đôi phụ tử, nghe thấy hài tử kia gọi cha, lặng lẽ nhớ kỹ. Tiểu tử luôn không có phụ thân ở bên cạnh bao giờ, theo lý thường tình nhận Tiêu Thừa làm cha.

Lúc này, thân thể hài tử được Nhậm Khanh Khanh ôm vào trong ngực, lại vươn tay ôm cổ Tiêu Thừa, ngoan ngoãn gọi: “Cha.”

Tiêu Thừa bật cười một tiếng: “Nhi tử ngoan”

Hắn dán gần sát vào, ba người như ôm vào một khối, hỏi nàng: “Tiểu Bảo có đại danh không?”

Nhậm Khanh Khanh ngẩn người, lắc đầu. Sau khi sinh Tiểu Bảo ba tháng, Chu Tồn Phong đã rời đi, hai người họ không tìm ra từ nào tốt, chỉ có thể đặt nhũ danh trước. Phụ mẫu bên nhà Chu Tồn Phong không trông cậy vào được, chỉ nói do Chu Tồn Phong quyết định, bởi vậy nên kéo dài đến gần hai tuổi vẫn chưa có đại danh.

Tiêu Thừa chọc chọc cái mũi tròn tròn của tiểu tử, nói:”Đã gọi là Tiểu Bảo, không bằng thêm chữ ‘Ngọc"”

Ngọc —— trân bảo. Đúng là rất phù hợp, nàng im lặng chốc lát, khẽ gật đầu, nàng cũng không nghĩ được gì hơn.

Tiêu Thừa xoa bóp má Tiểu Bảo, nói: “Ngươi gọi là Tiêu Ngọc, nhớ kỹ chưa?”

Nhậm Khanh Khanh cả kinh, sắc mặt đã thay đổi: “Sao lại có thể như vậy!”

Tiểu Bảo không phải do hắn thân sinh, làm sao có thể đi theo họ hắn, cứ như vậy, chẳng phải lẫn lộn vào huyết mạch hoàng thất sao. Huống chi nếu gọi là Tiêu Ngọc thật, sau này cũng phải giống như nàng, vẫn luôn bị nhốt trong thâm cung.

Tiêu Thừa hừ một tiếng: “Không cùng họ cha, thì cùng họ ai?”

Nhậm Khanh Khanh buông lỏng tay, tùy ý để Tiểu Bảo nghịch đến trong lòng ngực hắn, hàng mi dài thấm ướt nước mắt, nức nở nói: “Ngươi ép ta, còn muốn ép cả nhi tử của ta……”

Hắn nhấc hài tử qua một bên, đưa cho cái trống. Sau đó ôm eo nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Bảo là nhi tử của ngươi, ta thích, cũng không thể sủng cả hai sao?”

“Huống chi, làm sao ngươi biết nó không muốn họ Tiêu? Nếu phong phi cho ngươi, ta sẽ viết tên nó nhập vào bảng ngọc, sau này như thế nào cũng là một vương gia.”

Về phần Thái Tử tương lai kế thừa ngôi vị, hắn nghĩ đương nhiên sẽ là do bọn họ sinh ra.

Nàng run lên, không tính sửa họ, hắn còn muốn viết tên nhi tử mình vào bảng ngọc, thật sự thái quá.

Nàng né tránh tay hắn đang lau nước mắt cho mình, chỉ nói: “Ngươi muốn làm như vậy cũng được, chỉ là ta không làm phi tử, ta phải làm Hoàng Hậu.”

Cho dù Tiêu Thừa bá đạo chuyên chế, nhưng nếu muốn phong một nữ tử dân gian như nàng lên làm hậu, chỉ sợ toàn bộ triều đình sẽ không đồng ý.

Ai ngờ Tiêu Thừa hôn nàng một cái, nói: “Nếu ngươi muốn, ta cũng bằng lòng.”

Nàng che mặt lại, nước mắt không ngừng tràn ra từ khe hở ngón tay: “Lúc nào ngươi cũng ép ra, như vậy không tốt……”

Hắn bẻ tay nàng ra, hôn nước mắt nàng, nhẹ giọng an ủi: “Chỗ nào không tốt, ngươi đã nhận ra bộ mặt thật của hắn, yên tâm đi theo ta.”

Tiểu Bảo đang chơi trên đùi mẫu thân, học cách lau lau nước mắt của nàng: “Nương, không khóc.”

Tiêu Thừa lại bế tiểu tử lên, đã bắt đầu gọi tên: “Ngọc Nhi, thơm nương một cái, bảo nàng đừng khóc, khóc đến cha cũng đau lòng.”

Tiểu Bảo cọ cọ gương mặt tràn đầy nước mắt, ngoan ngoãn nói: “Cha, đau lòng.”

Nhậm Khanh Khanh hít hít mũi, bị hài tử làm cho mềm lòng: “Được, muộn rồi, nhanh đi ngủ.”

Tiêu Thừa bế tiểu hài tử lên, đi đến bên mép giường, đùa nói: “Hôm nay cha nương cùng ôm ngươi ngủ, cho ngươi nằm giữa.”

Hắn sợ ban đêm nàng lại khóc, có nhi tử của nàng ở đây, có lẽ sẽ cố kỵ một chút.

Chỉ là một đêm không ăn thịt, có gì quan trọng đâu.

Nhậm Khanh Khanh nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, âm thầm thở dài một hơi.