Tiêu Thừa ấn nàng trên tường thành, vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, nhưng tay vòng qua cởi đai lưng của nàng.
Nhậm Khanh Khanh có chút hoảng loạn, trong mắt mang theo nước mắt: “Quá, quá cao.”
Hắn không nghe, tùy ý xoa nắn tiểu huyệt vài cái đã đem côn th*t đâm vào, nàng lập tức bị căng mở, mông treo lên, kẹp đến cực kỳ chặt chẽ.
Tiêu Thừa hôn môi nàng, lẩm bẩm: “Đi theo ta.”
Nàng cắn chặt răng, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Hắn thở dài, chuyển tư thế khác, mình dựa vào tường thành, thẳng lưng đỉnh lộng về phía trước:
“Đừng sợ.”
Nàng nhịn không được lên tiếng nức nở: “Sao ngươi lại làm như vậy, ta không muốn ở chỗ này……”
Hắn cắm vào tận cùng bên trong, quy đầu đỉnh tới tận hoa tâm, thúc ra từng luồng dâm dịch.
“Á——” nàng kêu một tiếng, tay nắm chặt bờ vai hắn.
Tiêu Thừa thích nhất dáng vẻ sắp khóc lóc của nàng, ngôn từ phóng đãng: “Khanh Khanh, không phải ngươi cũng sướng sao? như thế nào không muốn?”
hoa huy*t của nàng kẹp chặt lấy hắn, rõ ràng đã sinh hài tử, nhưng vẫn mềm ấm nhỏ hẹp. Hai người họ ép vào nhau, hạ thể dán chặt, hắn có thể đi vào chỗ sâu nhất của nàng, có lẽ là vì trời sinh một đôi sao?
Hắn cắn răng, đĩnh động vòng eo hung hăng ma sát bên trong nàng, đem một vòng mềm thịt đều thúc đến nhũn ra, hắn thấp giọng nói:
“Không cần lại nghĩ đến hắn, nếu vừa rồi hắn nói một câu ngươi là thê tử, Tiểu Bảo là nhi tử của hắn, ta lập tức sẽ tha cho các ngươi đi.”
Nhậm Khanh Khanh bị hắn chọc trúng tâm sự, tiếng khóc càng lớn hơn.
Nàng thất vọng đến cực điểm đối với Chu Tồn Phong, nàng nhìn hắn hành lễ với Tiêu Thừa, trong lời nói có chứa cung kính nịnh bợ, không dám phản kháng nửa phần, đã biết hắn quyết từ bỏ nàng.
Vinh hoa phú quý đến tột cùng là như thế nào, có thể làm cho hắn dễ dàng vứt bỏ mình?
Tiêu Thừa ôm nàng, ấn nàng vào trong lòng ngực: “Trẫm là hoàng đế.”
Hắn chỉ nói bốn chữ, nhưng biểu đạt tất cả mọi ý. Thân phận tôn quý quyền thế, những gì nắm trong tay, hắn muốn đều sẽ có được, Nhậm Khanh Khanh cũng không ngoại lệ.
Nhậm Khanh Khanh vùi ở ngực hắn, bả vai khóc đến lên xuống: “Nếu ngươi không phải, ngươi cũng sẽ giống như hắn.”
Tiêu Thừa cất cao giọng cười cười, tùy ý nói: “Ta muốn cái gì đều có thể có được. Ta lấy được…”
Hắn nâng mặt nàng lên, bắt nàng nhìn chính mình: “Không bao giờ buông tay.”
Khi còn là vương gia, hắn đã giành được ngôi vị vốn không thuộc về mình, giờ lại đoạt được người không nên là người của hắn. Từ khi sinh ra đã bướng bỉnh, nhắm vào cái gì, không ai có thể tước đoạt nó khỏi hắn.
Khuôn mặt hắn tỏa sáng dưới ánh sáng của pháo hoa, nét đẹp tuấn lãng hiện ra một tia nhất định phải có được.
Nhậm Khanh Khanh ngơ ngẩn nhìn hắn, nước mắt cũng không chảy ra nữa: “Không bao giờ buông tay” —— câu nói này luôn được nói khi tình đến mãnh liệt, nàng không thể tin được nên quay mặt đi.
Thấy nàng không đáp, Tiêu Thừa hung hăng đỉnh lộng một chút, không chậm rãi giống ngày thường, lập tức bắn ra một cột nước. Sau đó lại động lên, không biết mệt mỏi đĩnh eo.
Hắn vẫn luôn thúc vào bên trong nàng, hai người đều im ắng, như đang thi xem ai có thể không hé răng.
Cho đến khi hoa huy*t bị bắn vào một dòng lại một dòng tinh dịch, rót đầy bụng nhỏ, hắn mới dừng lại, trên trán thấm đầy mồ hôi, âm thanh khàn dặc: “Pháo hoa, có thể bắn nhiều lần, phải không?”
Đúng là không ngừng một lần, pháo hoa bay lên bầu trời bao lâu, hắn liền ** nàng bấy lâu.