Một lát sau Tiểu Bảo đã ngủ rồi, nằm nghiêng trên vai mẫu thân, cái miệng nhỏ phun bong bóng.
Tiêu Thừa nhấc tiểu hài tử ra đưa cho Hà Thiên Sinh, nội thị thức thời đón lấy rồi rời đi, chỉ còn hai người ở trên tường thành.
Hắn bỗng nhiên bế Nhậm Khanh Khanh lên, để nàng ngồi trên tường thành, ý cười trên mặt sớm đã không còn.
Hắn nói: “Ngươi nhìn xem.”
Nhìn nơi nào?
Nhậm Khanh Khanh bị hắn đè đầu, nhìn xuống —— nàng nhìn thấy, tường thành cao ngất, có thể nhìn thấy nửa thượng kinh, nàng nhìn thấy tiểu quán mua cây trâm, thấy người qua đường bán kẹo hồ lô, thậm chí còn thấy cả tiểu hài tử vừa giễu cợt nàng chưa đi được bao xa.
Hắn vẫn luôn đứng ở nơi này, trong tầm mắt vẫn luôn có nàng, nhìn nàng rối rắm, chạy trốn, lại đến gặp gỡ Chu Tồn Phong.
Trong lòng nàng biết rõ ràng hắn đang thử nàng, nhưng nàng vẫn cố tình làm như vậy.
Nàng rũ mắt xuống, nói: “Thấy.”
Tiêu Thừa lại đẩy nàng ra ngoài xa hơn một chút, cả nửa người như treo giữa không trung, chỉ có một đôi tay khóa mình lại.
Bờ môi của hắn dán ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn thấy không, thiên hạ này là của trẫm.”
“Ngươi cũng vậy.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, vô tình chọc thủng nàng: ” Nhưng ngươi ỷ lại vào bản thân ở trong lòng trẫm có vài phần địa vị, vừa ra vẻ vừa gây chuyện, ngươi cảm thấy trẫm thật sự sẽ không giết ngươi, có phải không?”
Gương mặt Nhậm Khanh Khanh trở nên trắng bệch, thân mình hơi hơi run lên.
Hắn nói đều đúng cả, nàng không hiểu vì sao hắn có cảm tình với mình, lại hiểu được lợi dụng nó như thế nào.
Gió đêm vù vù thổi qua, cả người nàng lạnh lẽo, lại nghe hắn nói: “Nếu trẫm buông tay, ngươi cảm thấy mình sẽ chết sao?”
Nhất định sẽ —— tường thành cao hơn mười mét, nàng ở giữa không trung, cả tâm bị nhấc lên, dường như cảm thấy không thở nổi.
Lại một viên pháo hoa bay lên, “Bùm”, âm thanh kích thích trên người nàng nổi đầy da gà, như đánh tỉnh nàng.
Phu quân trẻ tuổi không đáng tin cậy, còn hoàng đế ở giữa lại kêu gào muốn giết nàng —— khóe môi Nhậm Khanh Khanh trở nên trắng nhợt, nói: “Ta không muốn chết, nhưng xin ngươi, thả ta đi.”
“Ngươi là Thánh Thượng, muốn bao nhiêu nữ nhân mà không có, dây dưa cùng ta ở bên nhau, chẳng lẽ không ngại tổn hại đến thanh danh sao, ta là một thôn phụ hương dã, cũng không chịu nổi hoàng ân.”
Nàng dừng một chút, nghiêng mặt đi, pháo hoa chiếu sáng gương mặt nàng: “Ta và ngươi tựa như pháo hoa này, nếu bắn xong liền không có nữa.”
Lửa trong lòng Tiêu Thừa bị đốt cháy, trước mắt bị tức giận đến tối sầm, hơi thở hắn càng dồn dập hơn.
Hắn muốn nàng nhận thấy rõ tâm ý của hắn, ỷ lại vào hắn thích nàng, nên cho nàng hành động theo ý mình, trong lòng nàng tự nhiên sẽ có cảm tình với hắn. Nào biết Nhậm Khanh Khanh nhận thấy rõ, nhưng nàng không muốn chết, lại vẫn cứ muốn rời khỏi hắn.
Một tay hắn ôm nàng, một tay bóp cổ nàng, âm thanh hung ác: “Trước tiên ta bóp chết ngươi, lại đẩy ngươi xuống ngã chết.”
Hắn như thẹn quá thành giận, tuy động tác như vậy, nhưng tay lại không hề dùng sức, cũng không buông lỏng.
Nhậm Khanh Khanh nghĩ đến phụ mẫu, bỗng nhiên có cảm giác thất bại: “Trở về đi.”
Nàng không thể vứt bỏ họ, cho dù phải trả giá bằng việc phải quay lại hoàng cung sâu thẳm.
Nhưng trong đầu Tiêu Thừa chỉ nhớ câu kia nàng vừa mới nói, nàng so sánh thân phận hai người như pháo hoa lướt qua giây lát, làm trong lòng hắn khổ sở.
Hắn ôm lấy nàng, âm thanh khàn khàn: “Pháo hoa, có thể bắn rất nhiều lần.”