Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 87: Không quen




Nhậm Khanh Khanh hồng mắt, muốn đón lấy Tiểu Bảo vào ngực mình,bị hài tử dùng tay nhỏ đẩy đẩy, lại rúc vào lồng ngực Tiêu Thừa.

Nam tử bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu hài tử, bệnh hay quên à.”

Cuối cùng lúc này nàng cũng nhìn sang hắn, chỉ cắn chặt răng, đôi mắt trừng lớn dán chặt vào hắn, nước mắt ở khóe mắt nước không kiềm chế được từng hạt rơi xuống.

Tiểu hài tử, bệnh hay quên. Nhưng rõ ràng nàng mới là mẫu thân, hắn còn bày ra ngữ khí bình thản này, cứ như hắn với Tiểu Bảo thân thiết là chuyện bình thường.

Tiêu Thừa đưa Tiểu Bảo cho nàng, xoa nhè nhẹ lên đầu hài tử.

Tiểu Bảo lưu luyến không rời nhìn hắn, nhưng vừa đến trong lòng ngực mẫu thân, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người nàng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mặt nàng không bỏ.

Nhậm Khanh Khanh hít hít mũi, hôn hôn quanh mặt hài tử, nói: “Có nhớ nương?”

Nàng sửng sốt, nhớ đến Tiểu Bảo đã quên rồi, như thế nào còn nhớ được nàng.

Ai ngờ Tiểu Bảo trong lòng ngực cựa quậy hai cái, chủ động bĩu môi hôn hôn lên má nàng, giọng ê a nói: “Nương ——”

May mắn, còn chưa ngốc lắm.

Khóe mắt nàng phiếm nước, trìu mến ôm chặt hài tử vào ngực.

Đôi tay Tiêu Thừa ôm hờ lấy nàng, kéo hai người hoàn toàn vào ngực mình, cọ cọ mũi nàng: “Khóc cái gì? không phải gặp được rồi sao?”

Từ Chu Tồn Phong đứng ở kia nhìn, trước mắt hoà thuận vui vẻ, một nhà đoàn viên, thật quá chói mắt. Hai tay hắn nắm thật chặt, trong lòng phảng phất như bị ép đến không thở nổi, nếu bọn họ là một nhà, vậy hắn còn tính là gì?

Tiêu Thừa xoay người, ánh mắt đưa về phía hắn, ra vẻ nghi hoặc: “Phò mã, ngươi quen biết Khanh Khanh?”

Thân hắn là đế vương, còn có thể không biết quan hệ của bọn họ sao. Trong đầu Chu Tồn Phong luân chuyển liên hồi, hắn nghĩ đến bao nhiêu năm ngủ đông, mình đã bỏ ra bao nhiêu nhân lực và sức lực để đạt được vị trí hiện tại, hắn cũng nhớ đến lần đầu gặp gỡ Nhậm Khanh Khanh, cô nương áo hồng vươn tay nắm lấy cành liễu ở ven sông…nhưng những hồi ức đó như bị phủ một lớp bụi, dần dần phai nhạt, giọng nói của hắn khàn khàn: “Bẩm hoàng thượng…. thần …không quen Nhậm nương tử.”

Vành tai Nhậm Khanh Khanh khẽ nhúc nhích, lời nói của hắn đi vào trong đầu nàng, xoay tròn rồi lại trôi ra ngoài. Trong lòng nàng như có điều gì đó đứt quãng, lập tức thoái chí nản lòng.

Tiêu Thừa cười: “Mới vừa rồi thấy Nhữ Dương đang tìm ngươi, mau đi đi.”

Chu Tồn Phong khom mình hành lễ: “Dạ, vi thần cáo lui.”

Vừa lui được hai bước, hoàng đế lại nói: “Phò mã,  tính tình Nhữ Dương được nuông chiều, ngươi cần phải thông cảm nhiều hơn một chút, sống tốt với nàng.”

Lưng hắn lập tức trở nên cứng còng, cùng nàng sống tốt, là nói bản thân hắn phải nuốt việc này vào trong bụng, đừng có nhớ đến Nhậm Khanh Khanh. Ngày đại hôn đó, tựa như cũng đã nói lời châm chọc như vậy.

Hắn gục đầu xuống: “Dạ, vi thần nghe lời dạy bảo của Hoàng Thượng.”

Tiêu Thừa phất tay cho hắn đi xuống, lại xoay người ôm chặt Nhậm Khanh Khanh, cằm để ở trên đầu nàng, đôi mắt nhìn pháo hoa không ngừng nổ tung phía chân trời, như đang thật sự thưởng thức.

Tiểu nương tử ôm chặt hài tử, lạnh giọng mở miệng: “Cha nương của ta đâu?”

Hắn chọc chọc vào mũi Tiểu Bảo, đôi mắt nheo lại: “Ngươi hồi cung là có thể gặp.”

Hắn nắm trong tay phụ thân cùng hài tử của nàng, lại nắm lấy toàn bộ thiên hạ này, căn bản nàng không thể chạy nữa.

Nàng rũ mắt, chỉ nói: “Trở về đi.”

Tiêu Thừa cúi đầu hôn hôn lên trán nàng: “Gấp cái gì, Tiểu Bảo muốn xem pháo hoa.”

Nàng không tránh thoát được, chỉ có thể nắm chặt tay, ngơ ngẩn nhìn lên pháo hoa nổ tung trên trời.

Nam tử bên cạnh không hề quan tâm, chỉ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, trêu chọc nói: “Gặp lại nương có vui không? Sau này ngày ngày có thể gặp.”