Nhậm Khanh Khanh sững sờ đứng đó, chạy cũng đã quên. Nàng cùng hắn cứ đứng mặt đối mặt như vậy, lần cuối cùng đối mặt là đưa hắn ra bến đò lên kinh.
Hiện nay hắn cao lớn, cao quý hơn nhiều so với ngày trước.
Bọn họ là là phu thê trẻ tuổi, một đường nắm tay đi tới, nàng biết mọi thứ về hắn, lại không biết phu quân này của mình khi nào lại chê nghèo thích phú quý, bỏ cả thê nhi của mình.
Đôi mắt nàng lên men, bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Thừa, tay nắm thật chặt. Tất nhiên là nàng cũng không có tư cách nói đến phẩm hạnh của hắn, bản thân mình còn không trong sáng dây dưa cùng nam tử khác ở bên nhau, cũng như chó chê mèo lắm lông.
Vốn muốn mỉm cười nhẹ nhõm với hắn, tỏ ra mình đã tự do thoải mái, nhưng cuối cùng lại không thể cười, gần như không cầm được nước mắt, chỉ có thể cụp mắt xuống nói: “Chu đại nhân.”
Chu Tồn Phong cảm thấy đau lòng, chỉ trong vòng một năm, mối quan hệ giữa hai người đã trở thành như thế này. Trong lòng hắn vẫn luôn yêu thương và nhớ nàng, không biết rằng giữa hai người lại bị chặn ngang bởi huynh muội họ Tiêu.
Bọn họ ở hoàng thành, ai cũng không thể thoát thân, nhưng hắn muốn giải thích với nàng. Tiến lên một bước, gương mặt từ trước đến nay ôn nhuận như ngọc, lúc này đã trở nên trắng bệch:
“Khanh Khanh, nàng hiểu lầm ta, từ trước đến nay lòng ta chỉ ——”
Lời nói của hắn bị cắt ngang, khuôn mặt cười tươi như hoa của Hà Thiên Sinh đến gần:
“Nương nương, Hoàng Thượng gọi người đi lên.”
Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Thừa đứng trên tường thành trước mặt, gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy gì. Trong lòng ngực hình như đang ôm gì đó, một khối đen kịt.
Trong lòng nàng biết không còn đi được, vừa nãy đã trì hoãn hồi lâu, nên chạy ngay lúc Tiêu Thừa vừa đi thì tốt rồi, nếu không gặp phải Chu Tồn Phong, có lẽ hắn sẽ không nhìn thấy.
Nàng gục đầu xuống, xách váy đi theo.
Hà Thiên Sinh chờ ở một bên, làm từ thế “Mời.”: “Phò mã, Hoàng Thượng cũng bảo ngài đi cùng.”
Hai người một trước một sau, đi lên cầu thang dài, vẫn như trước đây ở huyện Hà. Chỉ là lúc này, một người sắc mặt lạnh lùng, một người không tình nguyện, một người khác sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng.
Chân Nhậm Khanh Khanh bước lên bậc thang cuối cùng, pháo hoa bỗng chốc nở rộ ở phía sau lưng, xung quanh bốn phía màu sắc rực rỡ chiếu sáng, cũng làm cho nàng thấy trên tay Tiêu Thừa đang ôm thứ gì.
Tiểu Bảo.
Trong lòng nàng sớm cho rằng đã chạy ra khỏi thượng kinh là Tiểu Bảo, còn đang ôm lấy cổ Tiêu Thừa, đôi mắt tròn xoe nhìn loạn xung quanh.
Sắc mặt nàng phút chốc trở nên trắng bệch, bỗng nhiên lúc này mới ý thức được, khó trách sau khi trở về hắn chưa từng hỏi đến Tiểu Bảo, khó trách hắn không lo lắng mình chạy mất.
Nhậm Khanh Khanh dừng ở đó, bên tai lại truyền đến âm thanh của hắn: “Lại đây.”
Phía sau là Chu Tồn Phong, hắn dừng lại cách nàng hai ba bước, cũng giống như nàng, nhìn Tiểu Bảo trong lồng ngực Tiêu Thừa.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra được đó là hài tử của hai người. Sau khi sinh hài tử được ba tháng cũng chưa từng gặp lại, hiện giờ bị một nam tử khác ôm vào trong ngực, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trong lòng dâng lên một cơn nhục nhã cùng hận thù rất lớn, hắn rũ mắt xuống, cắn răng kiềm chế bản thân.
Nhậm Khanh Khanh tiếp tục bước đi, chậm rãi tới gần.
Mỗi một bước của nàng, phảng phất như con dao nhỏ cắt vào lòng Chu Tồn Phong một lần, hắn nhìn thê tử của mình lao đến bên người khác, thậm chí không thể nói nên lời.
Ý định sau khi lên kinh thi cử xong sẽ đón nàng lên hưởng phúc, người một nhà tốt đẹp sống ở thượng kinh, tất cả như mây khói thoảng qua.
Cuối cùng nàng cũng đi đến bên cạnh Tiêu Thừa, ánh mắt cũng không lia sang hắn một lần, chỉ nhìn vào Tiểu Bảo.
Nhưng tiểu tử này cách xa nhiều ngày, đối với mẫu thân mình còn không quen thuộc bằng Tiêu Thừa, người ngày nào cũng đến gặp mình, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng.
Tiêu Thừa nhẹ giọng nói: “Không quen biết? Không phải ngày nào cũng cho ngươi xem bức họa sao? gọi ‘Nương"”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn mở miệng: “Nương.”