Tiêu Thừa cầm chặt lôi kéo tay nàng, chỗ nào có người đông là đi. Trong chốc lát ở quầy hàng này nhìn xem, trong chốc lát lại ngó sang chỗ khác, không giống như đi cùng nàng ra cung, như chính mình cảm thấy hứng thú ra ngoài chơi.
Cũng đúng như vậy, hắn ở trong hoàng thành sống 24 năm, ở trên đường thượng kinh cũng chỉ bay nhanh, chưa từng đi dạo chậm rãi như vậy.
Ngược lại Nhậm Khanh Khanh chán muốn chết, nàng trộm nhìn bốn phía, cố gắng ghi nhớ ngõ ngách, xem lúc nào thì chạy.
Tiêu Thừa ngừng trước một quầy hàng, cầm lấy một cây trâm ngọc, đưa cho nàng: “Nhìn xem.”
Nàng cầm lên, nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cây trâm này cùng tiểu quán không hợp nhau. Ngọc là ngọc tốt nhất, điêu khắc cũng rất chăm chút, giữa nơi phố phường này làm sao lại có thượng phẩm như vậy.
Nàng liếc nhìn sang phía Tiêu Thừa, trong lòng có suy đoán, trên mặt lại không thể hiện, chỉ lắc đầu: “Không cần.”
Tay hắn nắm thật chặt, mày nhíu lại: “Vì sao?”
Lão bản đứng một bên nói: “Nương tử, cây trâm này vất vả lắm ta mới có được, vừa thấy đã hợp với ngươi, không bằng mang lên thử xem sao?”
Nàng còn do dự, Tiêu Thừa đã thay nàng cắm lên đầu, thấp giọng nói: “Ta làm hỏng cái trong lễ cập kê, cái này coi như bồi thường.”
Ngữ khí hắn mềm mại, Nhậm Khanh Khanh không thể từ chối, chỉ phải dùng cây trâm kia, trơ mắt nhìn hắn trả tiền.
Hăn coi nàng là ngốc tử sao, lão bản này nhìn thấy hắn kính sợ cũng không che giấu được, viên ngọc kia lại là hàng thượng phẩm, liếc mắt nhìn qua cũng biết là ai dàn xếp.
Nàng nghĩ ngợi, lát nữa ném nó đi cũng không được, không bằng giữ còn có thể đổi lấy tiền.
Mua cây trâm, Tiêu Thừa vẫn không dừng lại, như muốn cắm đầy cả đầu nàng, một cây lại môt cây.
Một tiểu hài tử đi qua giơ cây đường hồ lô lên, ngây thơ lôi kéo mẫu thân:”Nương, đường hồ lô ——”
Chỉ chỉ Nhậm Khanh Khanh bị trâm cắm đầy đầu.
Tiêu Thừa ở bên cạnh bật cười, mặt mày đầy ẩn ý, khóe mắt cong cong.
Nhậm Khanh Khanh bĩu mỗi liếc hắn, rút từng cái một trên đầu ném lại cho hắn: “Ta không dùng.”
Tiêu Thừa ôm lấy eo nàng, đè lại tay, nói: “Được, không cười.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Một lát nữa bắn pháo hoa, ta đi trước nhìn xem sao.”
Tay nàng nắm thật chặt, nóng vội nhảy dựng lên. Hắn làm gì vậy, cho mình cơ hội chạy sao?
Đúng là Tiêu Thừa đi rồi, còn nói: “Ngươi ở chỗ này, đừng chạy loạn.”
Đôi mắt Nhậm Khanh Khanh không chớp, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, thẳng đến hắn biến mất ở trong đám người.
Nàng đứng ở chỗ đó, cảm thấy có chút mờ mịt.
Hắn cứ như vậy đi rồi?
Qua mấy phút, hắn vẫn không xuất hiện. Dưới chân Nhậm Khanh Khanh lại giống như mọc rễ, muốn động lại không động được.
Nàng không phải kẻ ngốc, nhìn không ra ý hắn, chỉ là một lần ra cung cũng khó khăn như vậy, dụ hoặc này thật sự quá lớn.
Nàng chậm rãi đi hai bước, một động tĩnh nhỏ bên cạnh cũng không có, nàng nhấc váy, thử bắt đầu đi nhanh hơn.
Vẫn không có người cản nàng!
Khóe môi nàng mím chặt, đang định chạy, nhưng lúc thở hồng hộc chạy đến cửa thành, gặp phu quân đã hơn một năm không gặp của mình, Chu Tồn Phong.
Hiển nhiên hắn cũng không dự đoán được lại có thể gặp nàng ở đây, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng, đắng chát mở miệng: “Khanh Khanh ——”
Pass chương sau: Tên nữ chính viết hoa chữ cái đầu mỗi từ, viết liền, không dấu.