Từ ngày ấy, mỗi ngày Nhậm Khanh Khanh đều có một chén thuốc, chờ nàng uống xong ba canh giờ, môi Tiêu Thừa lại dán lên vú nàng, đem hỗn hợp sữa cùng thuốc nuốt xuống bụng.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, thuốc kia không đắng lắm còn có vị hơi ngọt, cũng không phải lần đầu hắn uống thuốc.
Tiêu Thừa chỉ nói: “Ta bảo người bỏ thêm đường mía, sợ ngươi cảm thấy đắng.”
Nàng cảm thấy hắn làm điều thừa, nếu thật sự muốn nàng không bị đắng, làm sao còn để mình uống thay hắn.
Hắn giống như một hài tử, lúc còn chưa tỉnh hẳn đã nắm lấy vú nàng ăn vào, ban đêm còn ngậm đầṳ ѵú đi vào giấc ngủ, đúng là đem nàng trở thành bà vú.
Đúng là vào ban đêm, Tiêu Thừa còn mơ mơ màng màng gọi nàng một câu: “Nương”. Nhậm Khanh Khanh cho là mình nghe lầm, gục đầu xuống nhìn hắn, thấy chính hắn cũng sửng sốt, mở to mắt không dám tin.
Hắn cùng Thái Hậu quan hệ cũng không thân thiết, theo lý cũng sẽ không nói ra từ này. Khi còn là hài tử đã tách khỏi mẫu thân đẻ ra mình, hai tuổi đã một mình ở một cung, chưa bao giờ hưởng qua sự dịu dàng của mẫu thân.
Hiện nay có nàng bên người, cũng như lấy lại những chỗ trống hồi bé đi.
Bệnh đến hôn mê, thật sự coi nàng như mẫu thân của mình.
Nhưng nào có nhi tử hơn hai mươi tuổi vẫn còn bú sữa?
Hắn cười cười, mặt cọ cọ lên vú thịt trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi:
“Khanh Khanh.”
Hàng mi dài của nàng run rẩy, đáp lại: “Hửm?”
Hắn thò lên trên, đôi môi hồng hào vì mới ăn vú xong, dán lên khóe môi nàng, nói: “Sao ngươi không gọi tên ta bao giờ?”
Nàng hơi cách ra xa một chút, hỏi: “Cái gì?”
Tiêu Thừa đuổi theo, bàn tay vân vê đầṳ ѵú nàng, hạ giọng nói: “Tên.”
Nàng ngẩn người, thần sắc cổ quái. Rõ ràng nàng đã từng gọi hắn, cẩu tặc, da^ʍ tặc, không phải đều là hắn à?
Tiêu Thừa thấy nàng xuất thần, bàn tay đè lại sau cần cổ nàng, mũi chống lại chóp mũi, nhẹ giọng: “Gọi Nguyên Hạc, hoặc là Thừa lang.”
Mặt nàng ửng đỏ, không muốn: “Ngươi là Hoàng Thượng, ta không gọi.”
Tuy nàng cùng Chu Tồn Phong đã không còn quan hệ, nhưng mình cùng hắn hai người không trong sáng, nếu gọi tên, nàng không thể gọi ra lời được.
Hắn xoa xoa mặt nàng, nói: “Ta là Hoàng Thượng, sao ngày thường không thấy ngươi tôn kính đối với ta?”
Nhậm Khanh Khanh cũng cảm thấy kỳ quái, trước đó nàng sợ hắn, hắn lợi hại đến muốn mệnh, lúc nào cũng ép buộc nàng. Hiện tại nàng gây chuyện, hắn lại hạ thấp mình, không biết đang suy tính cái gì.
Nàng rụt rụt cổ, muốn quay đầu ra sau, thình lình lại bị hắn ngậm lấy môi, tinh tế hôn lên.
Hôn đến nàng mặt đỏ tim đập, Tiêu Thừa mới buông nàng ra, cắn một cái vào cánh môi: “Không gọi thì thôi.”
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh bị gõ vang như bồn chồn, hắn như vậy sẽ câu người, căn bản nàng không thể chống đỡ được. Chỉ có thể nghĩ đến dáng vẻ đáng sợ ngày trước lúc véo rồi bóp nàng, quyết không thể dễ dàng quên được.
Qua mấy ngày như vậy, Tiêu Thừa gần hết bệnh, đúng thật là dẫn nàng ra khỏi cung.
Lúc này hắn không dẫn theo một thủ vệ nào, chỉ có hai người họ, nhưng chỗ tối nhất định đã có ám vệ đi theo, không để cho nàng biết được.
Nhậm Khanh Khanh bị hắn nắm tay, hơi tách ra, lại bị hắn nắm chặt lấy, lòng bàn tay như ra mồ hôi.
Nàng cắn môi: “Nóng.”
Tiêu Thừa không để ý, chỉ nói: “Mùa hạ tất nhiên là nóng.”
Nàng lặng lẽ trừng lên liếc mắt một cái, không vui vẻ lắm khi cứ bị hắn nắm chặt đi vào trong đám người.
Hắn nắm chặt như vậy, lát nữa mình tìm được cơ hội, cũng không có cách nào chạy.