Tiêu Thừa sinh bệnh, không bá đạo như ngày thường, lúc này ôm chặt lấy nàng, đầu dựa vào ngực, nhẹ nhàng mút mát dòng sữa.
Tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên trán hắn, trong lòng quái dị. Hắn yếu như vậy, ngược lại nàng vẫn không đẩy hắn ra được.
Trong lòng than ra một hơi, chỉ cảm thấy không thể hiểu được nam tử này, người đã lớn như vậy, còn như một tiểu hài tử muốn bú sữa.
Tiêu Thừa bú ʍúŧ viên thịt, chậm rãi nuốt xuống, tay kia nhẹ nhàng xoa vú bên kia, trong mắt mang theo mê luyến.
Lông mi của hắn di di lên vú, hơi hơi phát ngứa, Nhậm Khanh Khanh nghe tiếng hắn thở dốc mở miệng: “Khanh Khanh, thật sự muốn cái trâm bạc đó sao?”
Âm thanh hắn hạ thấp, như có ý gì đó không dễ phát hiện.
Tay nàng xoa xoa búi tóc, rút cây trâm kia ra, tinh tế ngắm nhìn.
Bạc làm cây trâm này có lẽ đã lâu rồi, hơi ngả thành màu đen, trên đó có khắc chữ, lỗi thời hơn nhiều so với thời bây giờ.
Đây là cha mẹ đưa cho nàng vào lễ cập kê, đã năm năm rồi, hoa này bọn họ khắc trên thuyền một năm, nên rất có ý nghĩa đối với nàng.
Nàng như bị thôi miên, nhớ lại hôm đó cô suýt dùng chiếc trâm này đâm vào cổ hắn lúc người đang bất tỉnh, nàng không khỏi cắn môi: “Ngươi có ý gì hướng đến ta”
Tiêu Thừa chôn ở trước ngực nàng, âm thanh rầu rĩ truyền ra: “Nếu muốn hướng đến ngươi cái gì, ngươi còn có đường sống sao.”
Có lẽ là cảm thấy lời này không ổn, hắn dừng một chút lại thêm vào: “Không phải ta đã trả lại cho ngươi sao.”
Hắn còn đang giả vờ đáng thương, Nhậm Khanh Khanh lại mềm lòng, do dự một hồi, nhẹ giọng nói: “Là phụ mẫu cho ta……”
Tiêu Thừa phun một viên vú ra, đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”
Nàng thấy kỳ lạ chớp mắt: “Là cha mẹ cho ta vào lễ cập kê……” (*lễ trưởng thành)
Mặt hắn cứng lại, bàn tay đang nắm một bên vú bỗng nhiên dùng sức, thái dương nổi đầy gân xanh.
Thật sự không nghĩ đến, tâm tư tên Chu Tồn Phong dám lừa hắn!
Làm hắn hiểu lầm thành như vậy, nếu không phải do hắn bị trời xui đất khiến lại đến vớt lên, còn không biết Nhậm Khanh Khanh sẽ oán giận hắn như thế nào.
Ánh mắt hắn trầm xuống, cho dù bị sốt đến không tỉnh táo, cũng đoán ra Chu Tồn Phong đã biết được chuyện này.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, biết thì như thế nào, hắn muốn Nhậm Khanh Khanh, ai cũng không thể cản được.
Tiêu Thừa thở hừ một hơi, lại nằm liệt trên ngực nàng, mặt cọ cọ bầu vú thịt cao ngất, rũ mắt xuống: “Sau này không có chuyện này nữa.”
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh mềm mềm, cảm thấy giữa cơn bệnh hắn đã thay đổi thành người khác, bình thường làm sao có thể nói ra được những lời như thế này.
Chỉ là bệnh nói bậy đâu ai biết được, làm sao biết sau này hắn lại đổi điên cái gì. Lại nói đến nàng còn phụ mẫu cùng Tiểu Bảo, không có sau này với hắn nữa.
Nhậm Khanh Khanh hạ thấp giọng “Ừm” một tiếng.
Tiêu Thừa lại ngẩng đầu lên, đôi mắt ưng thẳng tắp nhìn nàng, thò lại gần hôn hôn khóe môi nàng: “Ngươi uống thuốc bón cho ta.”
Nàng nghi ngờ nhìn hắn, thấy mặt hắn trắng bệch, ngữ khí trầm thấp: “Thuốc quá đắng, ngươi uống trước, ta lại uống sữa của ngươi.”
Mặt nàng rất nhanh đỏ lên, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng thái quá, lại không lay chuyển được hắn, còn nghe hắn bảo đảm sẽ dẫn nàng da cung chơi, liền ỡm ờ đáp ứng.
Lại không biết lòng Tiêu Thừa đang tràn đầy suy tính, nghĩ nàng nhớ phụ mẫu, mấy người bọn họ đều ở trong tay hắn, không bằng lần tới dẫn nàng đi gặp, cho nàng một sự vui mừng.
Hắn nào biết, Nhậm Khanh Khanh còn tưởng phụ mẫu của nàng đã sớm chạy thoát ở bên ngoài, nếu biết được bị hắn giấu đi, không biết sẽ tức giận đến mức nào.