Một mình Nhậm Khanh Khanh ngồi ở trên giường, cung nữ gọi dùng bữa nàng cũng không nói, chỉ không ngừng lau nước mắt.
Tuy tính nàng hiền dịu, nhưng không phải đáng để cho hắn bắt nạt.
Vào ban đêm, bên cạnh Thừa Tú Cung lại ầm ĩ một trận, mọi người đều la hét, hình như đã xảy ra chuyện gì.
Nhậm Khanh Khanh bị đánh thức, khoác xiêm y ngồi dậy, không biết đang có chuyện gì.
Một cung nữ tiến vào, thấy nàng ngồi trên giường phát ngốc, có chút do dự, như muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng, chỉ bảo nàng ngủ tiếp.
Đối với việc trong cung Nhậm Khanh Khanh cũng chẳng thèm để ý, chỉ là cảm thấy quá ồn, lại đắp chăn quá đầu, đi ngủ tiếp.
Đến ngày hôm sau, nàng mới loáng thoáng nghe được người ta nói hoàng đế trượt chân ngã vào trong nước.
Nàng chỉ cảm thấy vớ vẩn, hôm qua mới ném cây trâm của nàng, hôm nay liền rơi xuống nước, đâu ra việc trùng hợp như vậy!
Chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế kia lại lừa nàng.
Tưởng tượng như vậy, cũng yên tâm, chỉ là vẫn còn oán trách hắn, tức giận chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi cung.
Cho đến buổi chiều, một ngày hoàng đế còn chưa lộ diện, Thái Hậu lại phái người đến bắt nàng, nói nàng mê hoặc thánh thượng, yêu phi tái thế.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh kinh hoảng, nàng chỉ có khí thế mạnh mẽ trước mặt Tiêu Thừa, là nàng cố ý, nhưng đối mặt với những người khác, suy cho cùng cũng không đủ tự tin.
Thái Hậu phái người đến bắt, không gặp nàng, cũng không dùng hình, chỉ bảo nàng quỳ ở trong cung, hai canh giờ không được đứng lên.
Đừng nói đến hai canh giờ, gần mười lăm phút, Tiêu Thừa đã chạy đến.
Người hắn khoác áo choàng thật dày, sắc mặt tái nhợt, như đang lâm bệnh nặng, vừa thấy nàng đã muốn nâng người lên, nhưng trên người lại không có sức lực, chỉ đặt nhẹ tay trên vai nàng.
Thái Hậu luôn sợ đứa con trai này, nghĩ hôm nay hắn không lên triều sớm, lúc này mới gõ dân nữ này một phen, không ngờ nhanh như vậy hắn đã chạy đến đây.
Tiêu Thừa khụ hai tiếng: “Lên.”
Hà Thiên Sinh đang đỡ hắn ở bên cạnh, lập tức đưa tay đỡ cả Nhậm Khanh Khanh đứng lên, nàng rụt rè đứng ở bên cạnh.
Thái Hậu tránh ở phía sau cung nữ, lại nghe hắn nói: “Mẫu hậu, nàng là người của trẫm.”
Hắn lẳng lặng đứng đó chốc lát, nhìn quét một vòng, thấy ai cũng không dám ngẩng đầu, lúc này mới nắm tay Nhậm Khanh Khanh, dắt nàng đi ra ngoài.
Hắn mang theo nàng lên xe, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lúc này Nhậm Khanh Khanh mới cảm thấy chỗ này quá nóng, còn có cả một giường chăn.
Nàng chạm vào lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, mở to hai mắt, đúng rồi, chẳng lẽ hắn thật sự đã rơi xuống nước.
Nhậm Khanh Khanh có chút do dự, thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thừa im ắng sau một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “Ngươi còn hỏi ta?”
Qua một lát, hắn ném đồ đang cầm trong tay về phía nàng, không nói một lời.
Nàng vừa thấy đã cầm lên, đúng là cây trâm bạc hắn đã ném vào hồ nước, sắc mặt bỗng phức tạp, không biết phải mở miệng như thế nào.
Là hắn ném xuống, vớt nó lên cũng là hắn…… Nàng có thể nói gì đây.
Nhậm Khanh Khanh ngập ngừng, hỏi: “Ngươi rơi xuống nước?”
Lần nay Tiêu Thừa trả lời rất nhanh: “Vẫn chưa.”
Thấy thần sắc hắn kiên quyết, nàng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ ngồi bên cạnh, tùy ý để cho hắn ôm.
Nàng không hiểu được, hôm qua sau khi Tiêu Thừa bỏ đi lại tức giận một lúc lâu, vậy mà mình lại ghen ghét với một thần tử, tức giận nàng ở trong hậu cung của mình lại nhớ nhung nam tử khác.
Mấy ngày lại làm cho nàng tủi thân khóc lóc, trong lòng bi thương, cảm thấy mình lại chọc cho nàng khổ sở.
Tình tình Tiêu Thừa là người kiêu ngạo, cây trâm là do hắn ném xuống, tất nhiên không thể sai bảo người khác vớt lên. Đến nửa đêm, một mình hắn đi đến bên hồ, chậm rãi sờ soạng tìm kiếm.
Hắn bơi không tốt lắm, cũng may nước chỉ đến bên hông, cũng không sâu lắm.
Nhưng bận việc đến nửa đêm, nghĩ muốn tìm cây trâm kia, dưới chân trượt một cái, ngã chìm vào trong nước, nhất thời mũi mồm bị nước rót đầy, không biết làm sao không còn sức lực bò lên.
May mà Hà Thiên Sinh lần theo tung tích tìm được đến hồ, nếu không, đường đường người đứng đầu Đại Tề, chỉ sợ thật sự bị nước đến eo dìm chết đuối.