Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 80: Ta không cần đ�? Của ngươi




Hai người đi rồi, Tiêu Thừa cũng không có tâm tư đi tìm nàng, mình ngồi ở Ngự Thư Phòng, cực kỳ tức giận.

Lúc đầu chỉ do bị thân thể nàng gợi lên hứng thú, sau đó lại càng không buông được nàng, thậm chí còn mang nàng tiến cung. Vậy mà phụ nhân này vẫn tâm tâm niệm niệm với người trước, cho dù biết hắn đã thành thân với người khác, vẫn như cũ…

Hắn than mạnh một hơi, nhìn chiếc trâm bạc trên tay, hận không thể bẻ gãy nó.

Một người cứ ngồi lâu như vậy, đợi cho mặt trời xuống núi, hắn rùng mình, cuối cùng cũng nhịn không được đi tìm nàng.

Đã nhiều ngày dùng bữa trong cung của nàng, hắn đã quen với ngự thiện ở đó.

Tiêu Thừa banh mặt, khoanh tay chậm rãi đi tới.

Nghĩ đến lát nữa thấy nàng,  trong lòng không khỏi bực bội, hắn không muốn lại làm nàng sợ, cố tình ——nàng lại tức giận với hắn!

Đi đến đó, bỗng nhiên nhìn thấy Nhậm Khanh Khanh dẫn theo mấy cung nữ đang đi trên đường trở lại Ngự Thư Phòng, nhìn đông nhìn tây như tìm cái gì.

Nàng nhìn thấy Tiêu Thừa, lập tức chạy bước nhỏ đến, hỏi: “Ngươi thấy cây trâm của ta đâu không?”

Tiêu Thừa mím môi, mặt vô cảm lấy cây trâm kia ra, nói: “Cái này?”

Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, liên tục đáp đúng vậy, nàng đang đưa tay nhận lấy, nam tử kia bỗng nhiên đưa tay ra, quăng nó vào ven hồ.

Nàng trừng lớn hai mắt, ghé vào lan can bên hồ, mặt hồ gợn sóng, đã không còn thấy bóng dáng cây trâm nhỏ kia đâu. Nàng xoay người căm tức nhìn: “Ngươi làm cái gì?!”

Cung nữ bên cạnh cúi đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn, chỉ bội phục lá gan nàng thật lớn, dám gào to với hoàng đế.

Tiêu Thừa cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn luyến tiếc đồ vật của hắn?”

Nhậm Khanh Khanh tức giận đến phát run, tay bắt lấy lan can muốn nhảy xuống dưới, lại bị hắn ôm eo ngăn lại, âm thanh nàng sắc nhọn: “Ngươi buông ta ra!”

Mặt hắn như băng lạnh: “Đời này, muốn cũng đừng có nghĩ.”

Hắn khiêng người lên trên vai, rất nhanh đem nàng rời đi. Tay chân Nhậm Khanh Khanh đấm đá lung tung ở trên người hắn, tay xẹt qua, móng tay nhòn nhọn cào qua mặt tạo ra vài đường tơ máu.

Đang đánh, người bỗng nhiên bất động, tay nàng vô lực rơi xuống, vì mặt bị trúc xuống máu dồn đến đỏ bừng, nước trong mắt chậm rãi trào ra.

Tiêu Thừa không nói một lời, vác nàng trở về Thừa Tú Cung, vứt nàng đến trên giường, lúc này mới phát giác nàng khóc đến mặt đầy nước mắt, cái mũi nhăn lại, một tiếng cũng không phát ra.

Đầu tim hắn vô cùng đau đớn, chỉ ném một cây trâm, nàng lại khổ sở như vậy.

Nhậm Khanh Khanh ôm đầu gối, mặt chôn trong khuỷu tay, lưng còng xuống, khóc nấc lên.

Tiêu Thừa im lặng một lát, một lần nữa ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay muốn ôm, lại bị nàng dùng sức gạt ra.

Nàng hồng mắt, mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn hắn: “Ngươi dựa vào cái gì ném cây trâm của ta!”

Giữa mày hắn nảy dựng, tay nắm chặt, cay chát mở miệng: “Trong cung có rất nhiều trang sức khác, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ——”

Nhậm Khanh Khanh cắt lời hắn: “Ta muốn đồ của mình! Ta không cần đồ của ngươi!”

Tiêu Thừa đen mặt, nhìn chằm chằm vào nàng sau một lúc lâu cũng không hé răng. Nàng quật cường hất mặt, cuối cùng, hắn đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài.

Nàng chỉ cảm thấy tủi nhục, nam tử này muốn thế nào thì như thế đó đối với nàng, vì có thể ra khỏi cung, hắn bảo gì nàng làm theo như thế. Kết quả hắn lại nhân lúc không chú ý cầm mất cây trâm của nàng, còn làm trò ném vào trong hồ, dựa vào cái gì. Làm sao lại có đạo lý này, hắn dựa vào cái gì bá đạo như vậy!