côn th*t của hắn vẫn còn ở bên trong miệng nàng, Nhậm Khanh Khanh lại bị tinh dịch bắn đầy một miệng, phun cũng phun không ra được, chỉ có thể giật giật yết hầu nuốt vào.
Sau khi để nàng nuốt vào hết, lúc này Tiêu Thừa mới chậm rãi rút côn th*t ra, trên mã mắt còn có dòng tinh dịch dính ra từ khóe miệng nàng, bị hắn dùng ngón tay kéo lên cho vào trong miệng.
Nàng bị bắt mút vào đầu ngón tay hắn, cho đến khi dòng trắng đục được Liếm sạch sẽ, hắn mới vừa lòng nhẹ xoa xoa cánh môi nàng, từ bên trong rút ra.
Tiêu Thừa khép quần áo lại cho nàng, vén vén tóc mái sang thái dương: “Hồi cung chờ ta.”
Nhậm Khanh Khanh trộm trừng mắt liếc hắn một cái, dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe nam tử trầm giọng nói: “Đi từ phía sau.”
Chu Tồn Phong ở trước cửa, làm sao hắn có thể cho họ gặp nhau.
Nàng được người dẫn theo đi ra ngoài, để cho thông gió một lát, Tiêu Thừa mới gọi người tiến vào.
Tiêu Diệu sớm đã không còn kiên nhẫn, nhưng từ trước tới nay sợ nhất hoàng huynh này, cho dù thời gian lâu, cũng chỉ dám nói vài câu trước mặt phò mã của mình, không còn khí thế kiêu ngạo như ngày thường.
Lúc này đi vào, trước mũi đều là hương vị kỳ quái, Tiêu Diệu nghi hoặc không dám hỏi, Chu Tồn Phong lại rất rõ ràng, đây là mùi nam tử cùng nữ tử vừa mới hoan ái, chắc hoàng đế vừa mới vui vẻ.
Trong lòng hắn không khỏi căng thẳng ——
Ngày ấy nhìn thấy người nằm trong lòng hắn có nốt ruồi trong lòng bàn chân kia, hắn không màng phái người thân tín đi Bắc Liêu tìm nàng, Kết quả lúc đó mới biết được, căn bản Nhậm Khanh Khanh không đi biên cương, người dẫn đường ở huyện Hà đã bị gϊếŧ, là do Nhữ Dương nhúng tay.
Tiêu Diệu dại dột, bị tình yêu làm mù quáng, chưa chắc đã nhận ra thân phận của họ, nhưng muốn hại Nhậm Khanh Khanh là có thật, may mà nàng không đi biên cương, cũng chưa từng rơi vào tay nàng ta.
Hỏi thăm thân tín một đường đến đây, mới biết được Nhậm Khanh Khanh vào kinh thành muốn cáo trạng, kết quả lại mất tích, cho đến giờ vẫn chưa từng lộ diện.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến ngày đó thấy nàng trong đám đông, có lẽ cũng không phải là ảo giác.
Liên tưởng đến nữ tử trong lòng hoàng đế kia, hắn có một cơn khủng hoảng không rõ nguồn gốc, chỉ sợ đó đúng là nàng ——
Biểu cảm của hắn hoảng hốt, l Tiêu Diệu đều nhìn ra được, nàng cau mày: “Phò mã?”
Chu Tồn Phong lên tiếng, rũ mắt xuống nói, nói: “Thánh Thượng, vi thần thất thố.”
Tiêu Thừa chống cằm, trên tay thưởng thức chiếc châm bạc mà Nhậm Khanh Khanh để lại, không để ý lời hắn nói.
Tiểu phụ nhân kia rất để ý tới đồ vật của mình, trâm bạc này cất vào, lát nữa trả lại cho nàng.
Lúc này, tầm mắt Chu Tồn Phong nhìn chằm chằm qua, cực kỳ thất lễ.
Tiêu Thừa dừng một chút, cuốn trâm bạc vào lòng bàn tay, cười như không cười: “Phò mã, ngươi biết cây trâm này?”
Tiêu Diệu hung hăng trừng mắt liếc hắn, ngày thường lễ độ tao nhã, hôm nay đến bái kiến hoàng huynh lại làm sau, đêm đại hôn còn không chạm vào nàng, nàng ta đang rất tức giận.
Bọn họ thành thân ba năm, cây trâm này quá quen thuộc đối với hắn. Trong lòng Chu Tồn Phong bây giờ đã biết được, Nhậm Khanh Khanh thật đúng là đang ở trong hậu cung của hoàng đế, nếu không có ai khác, người lúc nãy ở trong Ngự Thư Phòng chính là nàng.
Trong lòng hắn truyền đến một cơn đau đớn, suýt chút nữa đã hộc máu ra ngoài. Thê tử thành thân ba năm, hiện giờ thành nữ nhân của hoàng đế, làm sao hắn lại không đau lòng.
Tuy đau lòng, nhưng đại kế cũng không thể trì hoãn, hắn rũ mắt xuống đất, giấu đi chua xót trong đó, trấn định nói: “Vi thần chỉ cảm thấy quen thuộc, mấy năm trước, thần từng tặng một cây trâm giống như thế này cho một người.”
Tiêu Thừa nheo mắt lại, mắt ưng đánh giá hắn, bỗng nhiên cười một tiếng: “Chỉ là giống.”
Tay hắn nắm chặt cây trâm kia, dùng lực làm cho nó cong một chút, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận ——
Nàng vẫn còn nhớ hắn như vậy, ngay cả trâm bạc hắn tặng cũng luyến tiếc vứt đi.