Tính tình Tiêu Thừa vốn là tùy tâm sở dục*, bây giờ còn đem Nhậm Khanh Khanh tiến cung, càng không có gì ngăn cản. Ngày ngày đều phải thấy được nàng, nhất định phải để nàng ở bên cạnh mình. (*Tự do, muốn làm gì thì làm)
Nàng không còn cách nào, vốn đã bị nhốt rồi, còn phải thuận theo để tránh cho hắn nhớ đến việc của Tiểu Bảo.
Chỉ là đã lâu mà hắn không nhắc tới, lòng Nhậm Khanh Khanh vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn, cảm thấy Tiểu Bảo cùng phụ mẫu hẳn là sớm thoát được rất xa.
Hắn lại gọi nàng đến Ngự Thư Phòng, lúc đầu còn phê tấu chương, nhưng sau đó nói mình buồn ngủ, muốn nàng làm hắn tỉnh táo lên.
Giờ phút này, xiêm y của tiểu nương tử đang mở rộng, lộ ra hai luồng vú màu mỡ, mặt ửng hồng cho nam tử bú sữa.
Nàng khóa ngồi ở trên người hắn, nhũ thịt non mềm bị mặt hắn cọ cọ, truyền đến từng trận tê dại.
Tiêu Thừa nuốt xuống một ngụm sữa to, môi mỏng bọc lấy đầṳ ѵú nàng, gọi nàng: “Khanh Khanh……”
Bên tai Nhậm Khanh Khanh đỏ bừng, trong lòng vội vàng nảy lên, đẩy đầu hắn không muốn nghe. Bây giờ hắn luôn thích gọi tên nàng khi làm việc này, giọng nói trầm thấp, lúc hắn gọi nàng, cơ thể luôn rùng mình.
Hắn nâng mông nàng lên kéo gần vào một chút, đầu mũi cao thẳng vùi vào khe vú, chọc nàng ngứa ngáy. Môi mỏng bao ngậm lấy cả quầng vú, đầu lưỡi ướt mềm ở bên trên lướt qua, nàng run rẩy “A” một tiếng.
Hắn dùng sức mút ra một ngụm sữa ngậm ở trong miệng, ngẩng đầu ngậm lấy môi nàng, đẩy tất cả qua.
Nhậm Khanh Khanh nhắm hai mắt, hàng mi dài run rẩy, gáy bị hắn ấn, chỉ có thể há miệng nhỏ nuốt sữa tươi của mình xuống.
Lần đầu nàng uống sữa của mình, vẫn là từ miệng nam tử này…..
Khóe mắt nàng phiếm hồng, chỉ cảm thấy trong miệng một dòng tanh ngọt.
Tiêu Thừa Liếm Liếm sữa còn đọng lại ở khóe miệng nàng, thấp giọng hỏi: “Uống ngon không?”
Nàng không phản ứng, thành thật lắc đầu.
Hắn cười nhẹ, bàn tay to xoa xoa vú nàng, dùng sức xoa bóp lên: “Ta uống.”
Dứt lời, hắn nắm bầu vú kia, bầu vú căng phồng bị dùng sức bóp một cái, một tia sữa bắn ra ngoài. Nam tử hé miệng, lại tăng thêm lực, sữa bắn ra từng tia, tất cả bắn vào trong miệng hắn.
Sức lực hắn lớn, Nhậm Khanh Khanh bị niết đến cả người vô lực, chỉ có thể nằm liệt trong lòng ngực hắn, sống lưng chống sau cái bàn, khó nhịn thở phì phò.
Cho đến lúc không còn sữa, tay Tiêu Thừa vẫn nắm ở phía trên, sửa thành dùng lòng bàn tay vuốt ve núm vú, híp mắt nhìn nàng bị mình làm cho khom người thở dốc.
Tay nàng đặt ở trên vai hắn, nhẹ đẩy đẩy “Không còn……”
Tiêu Thừa hừ nhẹ một tiếng, lại gục đầu xuống đem núm vú ăn vào trong miệng, không có sữa cũng muốn hút.
Núm vú bị ăn đến vừa hồng vừa lớn, hắn dùng hàm răng cắn nó, cuốn đầu lưỡi nghịch nàng.
“Ư,ha!” Nhậm Khanh Khanh khẽ kêu một tiếng, đầṳ ѵú truyền đến một trận đau đớn, chắc hắn lại dùng sức lực, giống như muốn cắn nó rơi xuống.
Thấy nàng đau, hắn buông miệng ra, thổi khí vào núm vú đỏ hồng.
Nhậm Khanh Khanh duỗi tay che miệng hắn lại: “Đừng…… Đừng thổi……”
Hơi thở nhẹ nhàng phun vào trên núm vú vừa bị cắn qua, vừa buồn vừa ngứa, làm nàng nhịn không được rùng mình.
Bị hắn nghịch lâu như vậy, tiểu huyệt phía dưới sớm đã lan tràn, xuyên thấu qua áo trong hơi mỏng dính tất cả vào trên người hắn.
Hạ thân hai người dán chặt vào nhau, côn th*t hắn đĩnh đĩnh lên, ở chân tâm chỗ cọ xát. Nhậm Khanh Khanh lại dịch về phía sau, cắn môi lắc đầu: “Không cần.”
Tiêu Thừa nắm tay nàng hôn hôn, hỏi: “Nước đã ướt đẫm, còn không cần?”
Mặt nàng ửng hồng, sợ hãi nói: “Đau.”
Hắn dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa tốt lên?”
Hắn thật tàn nhẫn, đêm qua làm ba lần,huyệt khẩu của nàng một mảnh sưng đỏ, hiện nay nếu là lại đến, chỉ sợ thật sẽ bị thương.
Sáng nay hắn đè nàng ấn xuống và bôi thuốc, ai ngờ lúc này vẫn còn đau.
Nhậm Khanh Khanh quay đầu đi, rũ mắt: “Vẫn đang đau.”
Tuy từ chối, ngữ khí lại kiều diễm, trong lòng Tiêu Thừa tràn đầy thương tiếc với nàng, chỉ đành ôm eo nàng, cằm đáp trên vai thở dài.