Đuổi hai người trướng mắt đi, lúc này Tiêu Thừa mới nắm tay nàng, dẫn nàng ngồi trên ghế, vén mái tóc dài của nàng đang rũ xuống:
“Ngủ ngon giấc không?”
Trên mặt Nhậm Khanh Khanh bình tĩnh không gợn sóng, lạnh lùng đáp: “Tạm được.”
Hắn liếc mắt nhìn thần sắc của nàng, nói: “Sau này không muốn sẽ không gặp các nàng.”
Nàng cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn luôn nhốt ta.”
Tiêu Thừa có chút đau đầu, bất đắc dĩ bóp chặt má nàng: “Lại nói vớ vẩn cái gì? Lúc nào nói nhốt ngươi, trong cung ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
“Ngươi đem ra từ ngục, rồi đến biệt uyển, lại đưa đến hoàng cung của ngươi, ngươi vẫn luôn giam giữ buộc chặt lấy ra, bất luận là ở đâu, có gì khác nhau?”
Nàng lại kích động, ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt mang theo ánh lệ.
Cuối cùng cũng đuối lý, nàng nói cũng là lời nói thật. Hắn nhận lấy cây trâm trong tay cung nữ, vấn tóc nàng lên, dỗ dành: “Không phải ta ngại ngươi bị các nàng quấy rầy sao.”
Hiện giờ hắn dùng sách lược dụ dỗ, tiểu nương tử này ăn mềm không ăn cứng, nếu không đợi nàng tốt lên một chút, lúc nào cũng chỉ nhớ đến những thứ xấu xa của hắn, sau này tốt lên làm sao được.
Nhậm Khanh Khanh cắn môi, nói không lựa lời: “Ta là ngại các nàng, nhưng ta càng ngại ——”
Nàng nuốt vào lời cuối cùng, vì nam tử đã tối sầm mặt, lạnh lùng nhìn nàng.
Tiêu Thừa thấy nàng đã thức thời ngậm miệng, cố gắng áp xuống cơn tức giận trong lòng, tay vuốt ve sườn mặt nàng: “Ngươi nghe lời một chút, ngoan.”
Nhậm Khanh Khanh nhíu mày, còn chưa trả lời, hắn đã giữ má nàng, cong môi hôn lên.
Đã lâu hắn không hôn nàng, ngày thường chỉ lướt qua rồi ngừng, còn phải đề phòng nàng cắn mình, hiện giờ lại nhịn không được, ngậm lấy đôi môi đỏ mút vào.
Nhậm Khanh Khanh chỉ cảm thấy hắn đang nhẹ nhàng vuốt sau cổ mình, đầu lưỡi cạy khớp hàm, mềm nhẹ đưa lưỡi vào, ngậm lấy đầu lưỡi nàng Liếm láp.
Hắn rất ít khi dịu dàng như vậy, làm cho nàng cũng cảm thấy mơ hồ, trong tiềm thức vẫn luôn sợ hắn, chỉ nhếch miệng nhỏ tùy ý cho hắn Liếm mút.
Lúc đầu dịu dàng, hôn hôn lại dùng thêm sức lực tàn bạo, từ trước tính tình hắn cũng đều thô bạo, lúc này còn tàn sát bừa bãi trong khoang miệng mình, cắn đầu lưỡi nàng đem tất cả nước bọt truyền sang, bắt nàng nuốt hết vào trong.
Nữ tử trong lòng ngực đang thuận theo, trong lòng hắn có ý vui vẻ không ít, nhẹ nhàng ngậm môi trên nàng, nói: “Khanh Khanh……”
Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, cả hai người đều sửng sốt, thậm chí Nhậm Khanh Khanh hơi quay mặt đi, vành tai hồng lên nhìn sang một bên.
Tiêu Thừa hôn đã ghiền, thấy nàng e lệ, lại chuyển qua đi hôn hôn má nàng, cười: “Như thế nào?”
Trong lòng nàng có chút kỳ quái, rõ ràng người này thân phận tôn quý, lại dung túng từng vụ việc của mình, chẳng những không đề cập tới việc nàng đào tẩu, chỉ tội đâm thuốc mê vào cổ hắn, đủ để giết nàng một trăm lần.
Lòng bàn tay nàng nắm chặt, trong lòng có suy đoán quái dị: Chẳng lẽ hắn động tâm?
Tiểu nương tử rũ mắt xuống, giấu đi thần sắc phức tạp trong mắt, quyết thử hắn một phen.
Dáng vẻ nàng cô đơn: “Ta không muốn ở mãi chỗ này.”
Con ngươi u tối của Tiêu Thừa nhìn không ra được gì, chỉ nói: “Sau này đi cùng ngươi ra cung chơi.”
Nàng trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin tưởng, mới vừa trải qua việc chạy trốn, hắn còn chủ động nhắc tới, đúng là không giống hắn: “Thật sao?”
Tiêu Thừa cười như không cười: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Nàng còn đang tưởng hắn không hiểu ý mình, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng. Nàng vẫn muốn chạy trốn, hắn liền chủ động cho nàng cơ hội này. Nếu phá hủy mọi niệm tưởng của nàng, có lẽ nàng sẽ sống yên ổn ở bên cạnh hắn.
So với mưu đồ thâm sâu của hắn, những tâm tư nhỏ nhặt của Nhậm Khanh Khanh căn bản chẳng cần phải nhìn.