Trong lòng Nhậm Khanh Khanhh cảm thấy phiền thật sự, nàng đối với cái hoàng cung bỏ đi này một chút cũng chẳng có hứng thú, lòng tràn ngập hình ảnh phụ mẫu cùng nhi tử trên thuyền, hận không thể sớm ngày đoàn tụ cùng nhau.
Ban ngày vì không muốn nhìn thấy Tiêu Thừa, đều nằm ngốc ở trên giường. Hôm nay phi tần của hắn đến, còn tự mình thị uy, nàng lại cảm thấy buồn cười. Thân phận của nàng như vậy, thế nhưng lại còn phải tranh giành tình cảm cùng với thê thϊếp khác.
Thấy dáng vẻ như liễu bị gió thổi của nàng, đầu cũng không chải, xiêm y cũng không mặc cho tốt ra gặp mình, cho thấy đây đúng là dáng vẻ của hồ ly tinh câu dẫn hoàng đế.
Lý chiêu nghi cười lạnh nói: “Thánh Thượng thích dáng vẻ này của ngươi, ở trước mặt bổn cung lại vô dụng, thân phận hiện giờ của ngươi, thấy bổn cung cũng không biết hành lễ sao?”
Hà thục nghi ở một bên nhẹ nhàng đẩy đẩy tay nàng ta, chỉ cảm thấy không tốt. Nàng dụ dỗ Lý chiêu nghi đến đây xem nữ tử mới vào cung là dáng vẻ gì, lại không biết Lý chiêu nghi vừa thấy người đã ra oai phủ đầu, tuy châm ngòi hiệu quả, nhưng giờ thấy vậy nàng ta lại cảm thấy bối rối.
Mỗi ngày hoàng thượng đều đến dùng bữa với nữ tử yêu mị này, lúc này lại gần buổi trưa, không biết lúc nào sẽ bị đụng phải. Các nàng giờ thìn đã đến rồi, nhưng nữ tử này biếng nhác làm hai người chờ đến trưa, trà cũng không được uống, khó trách Lý chiêu nghi không nhịn được.
Nhậm Khanh Khanh không hiểu quy củ trong cung, nên chỉ hơi hơi khom người: “Gặp qua chiêu nghi.”
Lý chiêu nghi thở ra một hơi, tuy để các nàng đợi lâu, nhưng thái độ cũng không tồi, không cậy sủng mà kiêu.
Nàng ta làm sao biết được, Nhậm Khanh Khanh ăn mặc bình dân áo vải, coi nàng ta là quý nhân cao cao tại thượng, tự nhiên hành lễ không hề có khúc mắc.
Tiêu Thừa thấy vậy trong lòng cứng lên, đang muốn đi vào, lại nghe Lý chiêu nghi ở một bên bắt đầu dạy dỗ nàng:
“Ngươi vào cung muộn, cần phải nghe một câu dạy bảo của bổn cung, hoàng thượng chính là thiên tử, hẳn là mưa sương đều phải dính, ngươi không nên độc chiếm một mình.”
Nhậm Khanh Khanh kỳ quái liếc nhìn nàng ta một cái, trong lòng phiền chán. Làm sao nàng muốn độc chiếm hắn, là nam tử kia giống như thuốc cao bôi trên da chó, đuổi cũng không đuổi đi được. Mà nàng còn phải chịu đựng hắn vì phụ mẫu cùng Tiểu Bảo, lúc này lại còn đến phi tần của hắn, thật sự quá khó chịu.
Nàng đáp cho có lệ: “Chiêu nghi nói phải, tất nhiên là hoàng thượng hẳn là nên mưa sương đều dính, các vị nương nương sinh ra đã đẹp, hoàng thượng thấy cũng cao hứng.”
Lý chiêu nghi cho rằng nàng đang nói nói mát, cả giận: “Nếu ngươi không muốn gánh danh phận yêu phi, tốt nhất nên buông tha cho hoàng thượng, đừng làm cho ngài dây dưa với một nữ tử thường dân như ngươi.”
Khóe môi Nhậm Khanh Khanh mang theo ý cười, rõ ràng là hắn quấn lấy mình, nàng ta lại nói muốn nàng thả hắn đi? Đạo lý này từ đâu ra?!
Thấy nàng cười, Lý chiêu nghi càng thêm nóng giận, lạnh lùng nói: “Ma ma, vả miệng, làm cho nàng biết cái gì là quy củ của hậu cung.”
Lúc này Tiêu Thừa mới đi vào, lập tức ôm lấy eo nàng, khóa nàng ở trong ngực, coi như không nhìn thấy hai người kia, thấp giọng nói: “Sao lại không chải đầu?”
Trên mặt Lý chiêu nghi nóng rát, thấy hoàng thượng chỉ hỏi nàng, lại không để ý đến mình, đang tức giận, giận dỗi muốn rút lui, lại nghe nam tử trầm giọng nói:
“Chậm đã.”
Lý chiêu nghi vui sướng quay đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú của hắn trở nên vô cảm nói: “Phân vị của ngươi thấp, trẫm sẽ phong phi cho ngươi.”
Lý chiêu nghi còn chưa cười lên, lại nghe hắn nói: “Trẫm phong cho ngươi là yêu phi. Yêu phi mà sống trong cung cũng hơi bất thường, cho ngươi đi thờ phụng Phật Tổ đi, vừa hay trừ đi yêu khí trên người.”
Lúc này nàng ta mới luống cuống quỳ trên mặt đất, cầu xin hoàng thượng tha thứ, nhưng không có tác dụng gì, ngay cả người đang quỳ một bên là Hà thục nghi cũng không may mắn thoát khỏi, cùng nàng ta đi vào làm ni cô.