Nhậm Khanh Khanh lại tỉnh lại đã là một ngày sau, hắn làm quá điên cuồng, cổ họng nàng khản đặc.
Mê mang mở mắt ra, bên cạnh là mấy viên dạ minh châu sáng rực rỡ lấp lánh trong phòng, lúc này nàng mới phát giác nơi này không phải là biệt uyển.
Trong phòng có bốn cung nữ đang đứng, thấy nàng tỉnh, người dứng đầu lập tức hành lễ, khuôn mặt cung kính: “Nương nương.”
Nhậm Khanh Khanh cau mày, nhìn quanh một vòng, đoán được nơi này là hoàng cung, chỉ lạnh lùng nói: “Ta không phải là nương nương.”
Cung nữ kia cũng không dám cãi lại, chỉ nói: “Nương nương có chỗ nào không khỏe?”
Tuy thái y sớm đến khám quá, nói nàng bị đói bụng mấy ngày dẫn tới thân mình suy yếu, mặt khác cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng nhìn thấy hoàng thượng đối tốt với nàng như vậy, các nàng cũng không dám vô lễ.
Tình tình Nhậm Khanh Khanh hiền dịu, ngoài đối với Tiêu Thừa, hình như chưa bao giờ phát giận. Lúc này lại mím chặt môi, cả giận nói: “Ta không phải nương nương!”
Trùng hợp lúc này Tiêu Thừa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy dáng vẻ nàng đang nổi giận đùng đùng, chỉ phất tay cho mọi người lui ra, ngồi vào mép giường, nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lúc này nàng không còn giả vờ im lặng, không còn vẻ dịu dàng như khi giả câm trong biệt uyển mấy ngày trước nữa, nàng nhướng mày trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Thừa chỉ cảm thấy mới mẻ, véo một bên má nàng, nói: “Làm sao lại tức giận?”
Nhậm Khanh Khanh vỗ rơi tay hắn xuống, chỉ cảm thấy hắn vừa dối trá lại ghê tởm, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đừng giả vờ nữa được không!”
Tay hắn sững sờ ở giữa không trung, gương mặt đen tối không rõ, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Ngươi là hoàng đế, đã sớm biết thân phận của ta, còn cố ý nhìn ta tự mình chuốc lấy khổ cực, việc này nhất định làm ngươi cực kỳ vui sướng đúng không? Khinh nhục ta, như vậy ngươi rất vừa lòng?”
Hắn chậm rãi thu tay về, ngữ khí trầm thấp: “Ta không có ý này.”
Nàng khinh miệt nhìn hắn, chỉ cảm thấy đang bị nam tử này chơi đùa như một con khỉ, lạnh lùng nói: “Không có ý này? Một khi đã như vậy, ngươi biết Chu Tồn Phong ham phú quý, làm sao lại không giúp ta giải oan, không chiêu cáo thiên hạ? Ngược lại còn cho hắn cùng công chúa thành thân?”
Tiêu Thừa trong lòng sinh một cơn tức giận, lại là Chu Tồn Phong, vạn sự không vượt qua được Chu Tồn Phong!Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm ở đây.”
Hiện nay hắn muốn giải oan cho nàng như thế nào?! Hắn muốn nàng, làm sao có thể làm cho nữ nhân của mình đi cáo trạng quan chiều đình bỏ thê tử cùng nhi tử mình?
Tiểu nương tử lúc này hoàn toàn không sợ hắn, ngẩng cao đầu dáng vẻ không sợ chết, cười lạnh: “Cẩu hoàng đế.”
Nàng mắng hắn hình như đã thuận miệng, hiện nay biết hắn không phải ‘tặc’, không chút nào để ý mắng hắn như vậy, biết hắn sẽ không giết nàng.
Thái dương Tiêu Thừa nổi đầy gân xanh, cười lạnh: “Ngươi tốt nhất mắng thêm vài câu, trẫm tức giận không động vào ngươi, sẽ động đến người bên cạnh ngươi, như thế nào?”
Nàng sửng sốt, lúc này mới nhớ đến hạ nhân cùng ma ma được phái đến hầu hạ mình, môi run run hỏi: “Ngươi —— giết các nàng?”
Tiêu Thừa nắm cằm nàng, từng câu từng chữ hung hăng nói: “Đúng vậy, nô tỳ không bảo vệ được chủ nhân, giữ lại có tác dụng gì?”
Bỗng nhiên Nhậm Khanh Khanh mềm chân, nàng hiểu được, trên tay Tiêu Thừa có quyền thế ngập trời, có thể tùy ý xử lý mọi người. Triệu ma ma mạnh miệng mềm lòng, đối với nàng cùng Tiểu Bảo luôn cẩn thận. Những tiểu nha đầu đó ngày ngày cùng Tiểu Bảo chơi đùa, tự nhiên cũng sinh ra vài phần tình nghĩa.
Khóe mắt nàng rơi lệ, nức nở nói: “Là một mình ta làm, các nàng có can hệ gì……”
Tiêu Thừa cắn vào khóe môi nàng, lưu lại một vệt dấu răng, nói: “Lòng ngươi mềm nhất, có phải hay không?”
Ánh mắt hắn âm u, hình như có ám chỉ.
Trong đầu Nhậm Khanh Khanh hiện lên hình ảnh phụ mẫu cùng Tiểu Bảo, nàng nắm thật chặt, vô cớ mà sợ hãi, nếu hắn bắt được phụ mẫu mình cùng Tiểu Bảo……
Nàng trầm mặc gật đầu, không rên lên một tiếng.
Nam tử kéo knàng vào trong lòng ngực, cằm để trên đầu nàng, thấp giọng thở dài:
“Cũng mềm lòng đối với ta một chút.”