Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 72: Nốt ruồi ở lòng bàn chân




Hoàng đế tìm người bốn phía, tự nhiên Chu Tồn Phong  cũng  để ý đến.

Bức họa kia nhìn chỉ cảm thấy  rất giống với thê tử ở biên cương xa xôi kia, lập tức gửi phong thư cho người Bắc Liêu đang nhờ trông giữ mẫu tử hai người, nhưng không có tin tức gì.

Trong lòng Chu Tồn Phong  nôn nóng, nửa phần cũng không thể hiển hiện ra ngoài. Đừng nói đến công chúa khó chơi kia, hoàng đế này cũng rất đa nghi, cho dù tự mình đi đến biên cương, cũng không thể công khai.

Trong lòng chỉ phải chờ đợi, hi vọng mẫu tử hai người bình an.

Một lần nữa hắn nhìn qua, cung kính nói: “Chúc mừng Thánh Thượng tìm được giai nhân.”

Hắn cùng công chúa đại hôn, hoàng đế cũng không hề lộ mặt, chỉ lo đi bắt nữ tử này. Hắn đoán trong lòng hoàng thượng, Nhữ Dương cũng không có nhiều địa vị, hắn cho rằng có thể lợi dụng nàng một phen, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Không nghĩ, nghe xong lời này, hoàng đế cao cao tại thương lại lộ vẻ tươi cười, nheo mắt lại như rất thỏa mãn: “Đúng thật là giai nhân.”

Chu Tồn Phong nghe xong lời này, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, chỉ đón ý nói hùa theo: “Lời nói Thánh Thượng rất phải.”

Dưới áo choàng thân thể Nhậm Khanh Khanh  lạnh lẽo, nhịn không được run lên, cắn chặt hàm răng rùng mình.

Phu quân của nàng, chúc một người khác, tìm được nàng?

Tiêu Thừa duỗi tay xoa xoa lưng nàng, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Hắn cố ý làm cho Chu Tồn Phong xem, trong giọng nói mang theo vài tia mềm mại, chỉ là mặt mày ra vẻ ôn nhu thì không thể làm nổi.

Chu Tồn Phong lại mời hắn đến phủ công chua xem đại lễ, lời nói khẩn thiết, âm thanh ôn hòa.

Nhậm Khanh Khanh tâm lạnh, hai giọt nước mắt rơi xuống, vô lực ghé vào ngực hắn, chân đang vây quanh eo hắn cũng rơi xuống.

Tiêu Thừa nói: “Không đi, trẫm gọi người tặng lễ vật qua rồi, chỉ mong ngươi cùng Nhữ Dương có thể sống tốt.”

Lời này hắn nói thật quái lạ, mang theo vài phần ý không thật không giả. Chu Tồn Phong  vui vẻ tiếp nhận, hành lễ với hắn: “Đa tạ Thánh Thượng.”

Tiêu Thừa giơ cương ngựa quất đi xa, bàn chân trắng nõn trên đùi hắn lộ ra, theo động tác lắc lư qua lại, Chu Tồn Phong liếc mắt nhìn thấy nốt ruồi ở lòng bàn chân.

Bỗng chốc hắn trợn to hai mắt, dán chặt vào gót chân nhỏ đang đong đưa kia, chỉ cảm thấy không thở nổi —— nếu nói diện mạo tương tự, vậy thì vì sao, nốt ruồi ở lòng bàn chân kia lại giống nhau như đúc?

Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn bóng dáng hoàng đế đi xa,chỉ sợ công chúa sốt ruột chờ đợi. Có gã sai vặt đứng một bên mạnh bạo tiến lên, thấp giọng nói: “Phò mã, nên tiếp tục đón dâu.”

Lúc này Chu Tồn Phong mới phục hồi tinh thần lại, cũng giơ cương ngựa lên, làm con ngựa không nhịn được hí vang.

Hắn đã muốn phái người đi đến biên cương tìm nàng, nếu có cơ hội, hắn cũng phải nhìn xem dáng vẻ người kia như thế nào, xác nhận xem đó có đúng là Nhậm Khanh Khanh hay không.

Bên kia đầu Nhậm Khanh Khanh đã lộ ra, khóe mắt nàng phiếm hồng vì nước mắt, mũi đỏ lên, cho thấy vừa mới khóc.

Tiêu Thừa hung hăng đánh vào chân tâm của nàng, cả giận nói: “Thấy  tình nhân cũ đã thương tâm?”

Nàng cắn môi, hít hít cái mũi, giống con thỏ con đáng thương.

Hắn cắn cắn má thịt nàng, âm thanh tàn nhẫn nói: “Không được khóc.”

Như đang trừng phạt nàng, hắn giơ bàn tay lên đánh mạnh vào tiểu huyệt, đánh đến nàng hơi thở dốc, d*m thủy   chảy ròng ròng.

Tiêu Thừa chỉ cảm thấy huyệt đạo lại co chặt lên, nghĩ lại muốn tiết, không quan tâm đỉnh côn th*t hướng càng sâu vào bên trong, ngón tay khác còn cố tình chen vào tiểu huyệt, bón cho nàng đến no thì thôi.

Nhưng tiểu huyệt đã sớm bị  côn th*t của hắn căng đến trắng bệch, nơi nào còn có thể cất chứa ngón tay đi vào, hai chân run rẩy, kêu thảm một tiếng tiết ra tới.

Tiêu Thừa như cuồng phong mưa bão trừu động lên, không màng nàng mới vừa đi qua, đem nàng thúc đến sắp ngất đi. Lại dùng ngón tay vân vê lỗ nhỏ, đâm vào phía trên mắt nhỏ cũng khép mở theo, ngâm khẽ bắn ra một dòng.

Nam tử với nàng cùng nhau, phụt phụt mà cắm, tinh quan buông lỏng toàn bắn vào.