Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 71: Tân lang quan




Nước của nàng chẳng những làm ướt y phục của hắn, con ngựa cũng dính, mùi tanh ngọt của nữ tử quanh quẩn trong hơi thở, lúc này Tiêu Thừa mới sờ sờ tóc nàng: “Nước nhiều thật.”

Nhậm Khanh Khanh hơi thở gấp, cả người như mất hết sức lực, chỉ có thể mềm mại  nằm liệt trong lòng ngực hắn, âm thanh mơ hồ: “Dừng đi…..”

Đến gần cửa thành, nàng không muốn lại xấu mặt.

Tiêu Thừa ôm lấy nàng, dưới thân côn th*t thô cứng như sắt, cũng không vội vã  rời khỏi cơ thể nàng, chỉ nói: “Chịu đựng.”

Hắn xoay người nàng qua, làm chân nàng chân quấn lấy eo mình,  áo choàng màu đen che đến kín mít cả người. 

Chỉ là chân tâm có dục long còn chống vào nàng, thậm chí ấn mông ép đến càng sâu hơn một chút.

Nhậm Khanh Khanh khó nhịn hư một tiếng, bỗng nhiên bị hắn đánh vào  mông: “Không cho phép lên tiếng.”

Nàng run lên, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn đã qua cửa thành, ngựa đang đi trên đường cái.

Quanh thân tiếng người nói ồn ào, rất nhiều tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, Nhậm Khanh Khanh cắn môi, khóc cũng không dám, chỉ rúc ở trong lòng ngực hắn.

Tiêu Thừa mềm lòng, xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: “Chờ một chút, sắp đến rồi.”

Tên này đúng là không biết xấu hổ, nơi nhiều người như vậy, còn dùng đồ vật của hắn cắm nàng ——

Tiểu nương tử cắn chặt răng, hé miệng cách lớp quần áo cắn vào ngực hắn.

“Hự ——” Tiêu Thừa kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy lần cắn này nàng dùng hết sức lực, ngực nóng rát, chắc sẽ rớm máu.

Hắn nhẹ nắm dây cương, bắt đầu bay nhanh.

Nữ tử bị ôm vào trong lòng ngực lập tức thả lỏng miệng, tiểu huyệt bọc hắn bị xóc đến một trên một dưới, vách trong  vừa đau vừa ngứa ngáy, bị côn th*t thô cứng cắm đến đỏ lên.

Nàng khẽ nhếch miệng, ức chế không được muốn phát ra tiếng.

Tiểu huyệt thủy tí tách chảy nước,vị trí dưới thân nàng như đều bị tẩm ướt, Nhậm Khanh Khanh có chút hoảng loạn, chỉ sợ d*m thủy   rơi trên mặt đất bị người nhìn thấy.

Có con ngựa phi, Tiêu Thừa đều không cần dùng sức. Hắn buông lỏng tay đang ôm eo nàng ra, chỉ cho nàng ôm người mình:  “Để ý chút, nếu ngã xuống bị người nhìn thấy.”

Nhậm Khanh Khanh trừng mắt liếc hắn trong áo choàng, lại cắn một cái ở chỗ kia, như muốn ăn cả khối thịt vào trong miệng.

Hai người đều nóng nảy, Tiêu Thừa càng cưỡi càng nhanh, côn th*t cắm vào huyệt thịt của nàng tận chỗ sâu bên trong, hơi hơi rút ra đi lại cắm vào tới. Nhậm Khanh Khanh cắn thịt hắn, máu dính một miệng, dưới thân lại mềm dãn như bùn, phảng phất đúng là không còn sức lực có thể ngã xuống ngựa.

Bỗng nhiên, ngón tay hắn kẹp lấy âm đế, hung hăng  véo, nàng run thân mình phun ra một dòng nước.

Đúng là lúc này, đằng trước truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, âm thanh  từ xa tới gần, nghe như sắp đến trước mặt, nam tử kia véo âm đế sưng to, không sợ hãi thưởng thức. 

Nhậm Khanh Khanh nóng nảy, buông hàm răng ra, cầu xin: “Có người.”

Cùng lúc đó, một âm thanh khác từ phía trước truyền đến: “Tham kiếm Thánh Thượng.”

Nàng bỗng nhiên sửng sốt, bỗng ý thức được đây là giọng nói của Chu Tồn Phong, hơi thở dừng lại, tay nắm chặt cổ áo hắn, bàn tay đang tác quái dưới thân cũng không rảnh lo.

Tiêu Thừa tự nhiên nhận thấy được phản ứng này, chỉ mặt lạnh với tân lang quan nói: “Bắt đầu đi.”

Hôm nay, người mặc hỉ phục màu đỏ rực  Thám Hoa lang thật tuấn tú, mặt mày ôn nhuận, vóc người cao lớn, chỉ với dáng vẻ này, rất nhiều ánh mắt nữ tử ghé đến, càng đừng nói hắn lắc mình biến hóa trở thành muội phu* của hoàng đế. (*em rể)

Mày Chu Tồn Phong  hơi nhíu lại, trong lòng suy tư, mấy ngày trước đây đã biết hoàng đế đang tìm người, lục soát toàn bộ kinh thành, hôm nay dẫn theo một đội nhân mã ra khỏi thành, nghĩ chắc là tìm được rồi.

Tầm mắt hắn chuyển qua áo choàng đang phồng lên, khó trách vừa rồi hắn nghe thấy âm thanh của nữ tử.