Nước mắt Nhậm Khanh Khanh theo khóe mắt chảy xuống lông ngựa, nàng sợ cực kỳ: “Không cần……”
Nơi này là đường chính, mặc dù mấy ngày trước lục soát không có mấy người ở, nhưng ánh nắng chói chang, màn trời chiếu đất, lại là ở trên ngựa, xấu hổ đến mức làm nàng hận không thể đâm đầu mà chết.
Tiêu Thừa duỗi tay sờ soạng giữa huyệt, hai ngón tay tách hoa huy*t lộ ra lỗ nhỏ, đem côn th*t đã sớm dựng thẳng đỉnh vào huyệt khẩu.
Nàng không chảy nhiều nước, hắn không vào được, chỉ có thể dùng đầu nấm tròn tròn ma sát huyệt thịt.
Nàng vừa thẹn lại sợ, tiểu huyệt bị hắn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế nhưng cái miệng nhỏ phun ra nước, làm ướt đỉnh hắn.
Tiêu Thừa không hề khách khí, động thân đâm vào một nửa, cắm đến nàng A lên, hét chói tai.
“A!” Tay Nhậm Khanh Khanh vô lực rũ xuống, mông cùng chân đều ngồi trên người hắn, tiểu huyệt đã đem côn th*t nuốt vào trong, cắn môi nức nở.
Hắn giơ bàn tay lên hung hăng đánh xuống mông nhỏ của nàng: “Không phải không cần sao? Làm sao lại chảy nước!”
Cơ thể nàng phát run, hai cánh mông màu mỡ hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, ngay cả lỗ cúc hoa giữa kẽ mông cũng xấu hổ khép mở, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Tiêu Thừa duỗi tay đè đè lại mắt nhỏ của nàng, thấp giọng: “Hậu đình cũng muốn?”
Cả người Nhậm Khanh Khanh giống như bị điện giật, huyệt bao bọc hắn càng chặt hơn, không ngừng chảy ra nước.
Nàng sợ đến nói lắp: “Ta không, không cần……”
Nam tử kia lại hung hăng đỉnh vào một chút, ngón trỏ quét qua nếp uốn màu hồng nhạt, hừ lạnh: “Hôm nay ta sẽ khai bao* cho ngươi.” (*Mở lỗ =)))
Sắc mặt nàng trắng bệch, chỗ kia là nơi bài tiết, sao có thể cho hắn đi vào. Hắn to như vậy, chỉ sợ sẽ căng đến chết.
Tuy nàng muốn chết, nhưng không phải cách chết như vậy.
Nhậm Khanh Khanh nghẹn ngào: “Ta không cần, không cần.”
Không biết nói lý do cầu xin là gì, chỉ biết nói “Không cần”.
Lúc này lực chú ý của nàng đều ở trên người mình, bất chấp không quản chuyện phu quân trước đó. Tiêu Thừa thở dài một hơi, tay rời khỏi mắt nhỏ, xoa nắn thịt bên đùi, âm thanh tàn nhẫn nói:”Không cần khai bao hãy nói: “Muốn Hoàng Thượng ** ngươi”!”
Hàng mi dài của Nhậm Khanh Khanh đều bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, nghe xong lời hắn nói, hận không thể dứt khoát chết đi, lại chỉ có thể nức nở, giả vờ như không nghe thấy.
Tiêu Thừa lại giơ lên tay, “Bang” một chút đem mông thịt tuyết trắng dồn lại, làm nàng cảm thấy đau đớn nóng rát: “Nói hay không?!”
“Hư ưm ……” Nàng khóc trừu động đến mức âʍ đa͙σ bị côn th*t khổng lồ chặn lại khiến người gần như tê liệt.
Cảm giác được tay hắn lại chuyển qua hậu đình của mình, thậm chí còn dùng đầu ngón tay thăm dò đi vào, bị thịt mềm hút chặt lấy.
Nhậm Khanh Khanh cứng lại, thấp giọng thỏa hiệp: “Muốn…… Hoàng Thượng, ** ta.”
Tiêu Thừa chọc chọc tiểu cúc hoa của nàng, lại đánh một cái tát trên mông, bất mãn nói: “Lớn tiếng chút.”
Nàng cắn chặt răng, mang theo hận ý lớn tiếng nói: “Muốn Hoàng Thượng ** ta!”
Âm thanh năng lượng mười phần, kêu đến trên đường quanh quẩn vang vọng, mình nghe được mặt cũng đỏ lên.
Tiêu Thừa khẽ cười một tiếng, xoa xoa thịt đùi bị đánh đến đỏ bừng: “Nghe lời.”
Mông nàng dẩu lên cao cao, tiểu huyệt bao lấy dương căn của hắn, thẳng tắp cắm đến bên trong nơi sâu nhất, d*m thủy từng luồng chảy xuống tới, nhuận đến bên trong vừa ấm vừa ướt.
Nam tử quát nhẹ: “Giá!”
Con ngựa lại chạy chậm lên phía trước, hắn không cần động, thân mình nàng run rẩy đem côn th*t của hắn vuốt ve lên xuống, trước mắt là một cảnh tượng tuyệt đẹp với cặp mông trắng nõn nhấp nhô, quả là một điều đẹp đẽ.
Nhậm Khanh Khanh chỉ cảm thấy huyệt tâm tê dại, thịt mềm bên trong bị hắn chống lên, rõ ràng không dừng lực, cố tình làm nàng nhịn không được ngứa ngáy, muốn mông nâng lên càng cao hơn.
Tiêu Thừa đưa tay xoa xoa mông nàng, búng nhẹ cái mông nhỏ đỏ bừng vì bị đánh, ậm ừ: “Da^ʍ phụ, lại muốn ** nữa?”