Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 67: Lần thứ hai




Vừa rồi Nhậm Khanh Khanh đã khóc, hai hàng nước mắt hòa lẫn bùn đất trên mặt, lúc này vừa lấm lem vừa bẩn thỉu,  đáng thương lại còn có thể cười cười.

Nam tử vẫn giơ cung tiễn lên, gương mặt lành lùng tràn đầy vẻ uy hϊếp, những nhân mã hắn dẫn theo tất cả đều cúi đầu, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn nhiều.

Nàng có hơi hoảng hốt bởi từ “Trẫm” truyền tới lỗ tai,  làm mình vừa kinh ngạc lại sợ hãi.

“Ngươi nói …..” Nàng khàn khàn mở miệng.

Lúc này Tiêu Thừa mới ý thức được trong cơn phẫn nộ đã để lộ thân phận, chỉ muốn đến bắt nàng trở về, nhưng lúc này lừa gạt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, trầm giọng mở miệng:

“Lăn lại đây cho trẫm.”

Ngữ khí của hắn sắc bén, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Hà Thiên Sinh cong lưng ở một bên, cẩn thận lau mồ hôi trên thái dương, trong lòng thở dài: Nương tử ăn mềm không ăn cứng, hình như mới vừa rồi dùng cung tiễn uy hϊếp cũng vô dụng, bây giờ…..

Quả nhiên, Nhậm Khanh Khanh ngốc lăng tại chỗ, đôi mắt hạnh nhìn thẳng tắp vào hắn, từng giọt nước mắt nước lăn dài xuống, từng hạt, từng hạt lớn: “Ngươi là hoàng đế……”

Âm thanh của nàng nghẹn ngào, môi bị cắn trắng bệch.

Nàng đã vượt quá quy củ, nhưng không ai dám quản, chỉ có nam tử cao cao tại thương kia cũng không nhịn được quăng roi ngựa, lập tức xuống ngựa, đi vài bước đến trước mặt nàng, cảm thấy chán nản không rõ lý do.

Giờ phút này Nhậm Khanh Khanh đã cố gắng không còn sợ hắn, tất cả những gì nàng nghĩ đến trong óc đều là một chữ “Trẫm” mà hắn vừa nói ra.

Khó trách nhanh như vậy nàng đã bị đuổi kịp, khó trách nàng sử dụng mưu kế cũng vô dụng, khó trách hắn dám dùng …con rồng!

Nàng luôn muốn cáo trạng, nhưng người lẽ ra phải chủ trì công đạo lại đang ở trước mặt nàng, chính tay hắn giam cầm, ép nàng làm như vậy, thật sự buồn cười.

Nhậm Khanh Khanh không thể khóc thành tiếng, chỉ nhìn hắn rơi lệ. Bàn tay Tiêu Thừa nắm lại thành nắm đấm, cắn răng mở miệng: “Trẫm là…”

“Bốp ——”

Trong lòng nàng bỗng dâng lên vô số hận thù, thân mình hơi hơi phát run, đỏ mắt dùng hết sức lực quăng cho hắn một cái tát vang dội.

Mọi người bị tiếng bàn tay này làm cho sợ tới mức nín thở, nhất thời trong lúc này đầu càng cúi càng sâu, sợ mình nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy.

Mặt Tiêu Thừa bị đánh mặt lệch qua một bên, đầu lưỡi hắn chống hàm trên, giơ tay sờ sờ đến gương mặt mình bị đánh đến tê dại, lạnh giọng nói: “Lần thứ hai ——”

Nữ tử này không biết sống chết, lần thứ hai đánh hắn, vẫn là ở trước mắt bao người!

Hắn duỗi tay nắm mặt nàng, bàn tay dùng sức: “Ngươi thật sự muốn chết?”

Nhậm Khanh Khanh dùng ống tay áo lau lau nước mắt trên mặt mình, oán hận nhìn hắn: “Ngươi giết ta đi!”

Nàng bị lừa lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy mình thật bất hạnh, mới gặp phải người này. Trong lòng cũng từng có mong đợi, cảm thấy Hoàng đế Đại Tề có thể nhìn rõ mọi việc, nói không chừng ngày nào đó còn có thể xét xử người kia.

Lại không dự đoán được, người nên đứng ra bảo vệ đạo lý cho nàng ngay từ đầu đã hãm hại mình.

Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng, cảm thấy không thể sống nổi nữa, chi bằng chết ngay cho rồi.

Kiếm Tiêu Thừa đang ở bên người, nhưng chậm chạp không xuống tay được, hiện nay chỉ muốn nàng vẫn là một người câm, ít nhất trong miệng sẽ không nói những lời làm người khó chịu.

Không ngờ đến, tiểu nương tử giãy giụa một chút, cắn mạnh vào tay hắn, duỗi tay rút kiếm từ bên hông hắn ra, kề lên cổ mình…

Hắn sợ hãi, một tay bắt lấy mũi kiếm, tay kia bóp chặt cổ tay nàng, ép nàng buông kiếm ra.

Trường kiếm “Leng keng” một tiếng rơi trên mặt đất, dưới đất ánh sáng lóe lên nhuốm màu đỏ của máu, là tay hắn dùng hơi quá sức nắm lấy, bị cắt thành một vết thương.

Hắn khiêng cả người nàng lên, ngữ khí cứng lạnh: “Ngươi muốn chết, trẫm càng không cho ngươi được như ý.”

Nữ tử trên vai giãy giụa, đôi chân đá lung tung, ư ư a a mắng thành tiếng:

“Hỗn đản, cẩu tặc, da^ʍ tặc!”

Tiêu Thừa hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài mấy ngày, lại còn mắng nhiều thêm được vài từ. Ném người lên trên trên ngựa, hắn mang theo nàng giục ngựa muốn phi nhanh, khẽ quát một tiếng, kẹp bụng ngựa đang muốn rời đi, bỗng nhiên hạ lệnh về phía mấy nô tài đang quỳ:

“Không được đi theo.”