Nhậm Khanh Khanh lại lặng lẽ trở về phía bên phải ngõ nhỏ bên ngoài Tần Lâm biệt uyển, hiện nay vẫn không có người phát hiện nàng biến mất, bên cạnh này không có động tĩnh nào.
Nàng chui vào một cái sọt cũ nát, lấy chiếu đắp lên người, nắm hai chặt tay.
Nàng không biết thân phận của nam tử kia, cũng hiểu được bằng thân phận của hắn, tìm quanh bốn phía không phải việc gì khó, lúc này có lẽ chỉ có nơi này mới là an toàn nhất.
Đợi cho hắn đi tìm mình, nàng lại trộm rời đi, dưới bóng đêm càng có thể nhanh hơn.
Lúc này, đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, quan binh cưỡi ngựa vọt qua, mỗi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Lòng nàng bỗng nhiên bất an, không hiểu vì sao.
—
Tiêu Thừa tỉnh rất nhanh, giờ phút này hắn chống đầu, mặt vô cảm ngồi ở trên giường.
Hai mươi tuổi hắn đã đăng cơ, trước đó đoạt lấy ngôi vị hoàng đế từ vài vị vương gia, xưa nay ngồi lên ngôi không hề an ổn, hạ độc, ám sát đã từng trải qua rất nhiều lần.
Chỉ là chưa từng dự đoán được, lần này, thế nhưng sẽ rơi vào trong tay một tiểu phụ nhân.
Qua một lát, đế vương lạnh lùng mở miệng: “Quan cửa thành, lục soát từng nhà.”
Hạ nhân gác cổng thả nàng rời đi đã bị kéo xuống, giờ phút này bức họa có mặt Nhậm Khanh Khanh đã bị dán ở phố lớn ngõ nhỏ, hoàng đế muốn tìm ra một người, không thể nói, cũng không dễ dàng.
Bỗng nhiên, Hà Thiên Sinh dẫn tới một người, chỉ nói này lén lút, dáng vẻ khả nghi.
Tiêu Thừa híp mắt, nhìn thấy đúng là người bị biến thành quan lục phẩm Kinh Triệu Doãn, vừa nhìn thấy hắn, nam tử trung niên liền quỳ xuống, mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Từ ngày bị hạ xuống làm quan nhỏ, tình trạng không như trước, trong lòng biết vậy đã chẳng làm, hận mình đối với Nhữ Dương nói gì nghe đó, chọc Thánh Thượng không vui. Mỗi ngày buồn bã không thôi, vì đường quan của bản thân mà buồn rầu.
Cách đây không lâu có người đến báo tin có người ở hoàng thành đã trộm dùng con rồng, thêu nó lên túi tiền của mình. Hắn sốt ruột muốn lập công, muốn lấy lại ân huệ của Thánh Thượng, lúc này mới dẫn người đến bắt.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, vậy mà mình động phải nòng pháo.
Hắn mềm chân, môi run rẩy nói rõ ngọn nguồn sự tình.
Mắt Tiêu Thừa nửa nhắm nửa mở, móc ra túi thơm trong ngực, dùng ngón tay vuốt ve phía trên con rồng sinh động như thật.
Khó trách dễ dàng nghe lời như vậy, hóa ra đang chờ mình mắc mưu.
Nếu hắn không phải hoàng đế, e rằng lúc này thật sự sẽ bị nàng lừa.
Lại liên tưởng đến những lời hạ nhân gác cửa nói, nàng không lộ chút sơ hở nào, âm thanh thanh thúy êm tai, lúc đó mới làm hắn tưởng rằng nàng không phải nữ chủ nhân của biệt uyển này.
Hắn cười lạnh một tiếng, tội khi quân, nàng đã phạm phải tất cả.
Hắn véo véo túi gẫm, bỗng nhiên, sờ đến bên trong có gì đó nhô lên, lột mặt trong ra, đúng là hai chữ lớn —— “Cẩu tặc”
Sắc mặt hắn tức khắc tối sầm, Nhậm Khanh Khanh, nàng tốt thật đấy, gì mà dịu dàng, gì mà nghe lời thuận theo, tất cả đều là đeo mặt nạ. Nội tâm phản nghịch, bất đồng hoàn toàn so với dáng vẻ bên ngoài.
Hắn nắm chặt chiếc túi thơm nhỏ, ánh mắt đen tối không rõ.
Muốn giết nàng, nhưng cũng không tha như cũ ——
Hắn nghiến răng, đá Kinh Triệu Doãn sang một bên, hạ lệnh: “Trong vòng một ngày đem nàng về, ta sẽ tự tay giết nàng.”
Trịnh Nhạc cúi đầu nhận mệnh rời đi, trong lòng tràn ngập nghi hoặc đối với nữ tử này, có thể làm cho hoàng thượng ức giận như vậy, lại chỉ cần dẫn về, không phải treo cổ ngay tại chỗ.
Hắn nhớ lại vừa rồi trên cổ hoàng thượng có vết thương rất nhỏ, không khỏi rùng mình một cái.
Nào có người có thể làm bệ hạ bị thương, còn ở vị trí ngay mạch máu ——
Trong phòng, Tiêu Thừa đưa tay lên lau lau tơ máu trên cần cổ, sắc mặt lãnh đạm.
Hắn muốn bắt nàng trở về, hung hăng tra tấn nàng.