Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 57: Khai chi tán diệp




Thái Hậu sớm đã nghe được lời đồn đãi, nói là hoàng đế mê muội một nữ tử dân gian, mua một biệt uyển ngoài cung vì nàng, ngày ngày đến đó, cũng mấy tháng rồi chưa từng đặt chân vào hậu cung. Ngay cả cung yến hôm qua cũng rời đi trước, chính vì nàng ta.

Hoàng đế là nhi tử bà thân sinh, còn tưởng rằng sau khi đăng cơ, hắn sẽ tự nhiên nâng đỡ bên nhà thân sinh một phen, ai ngờ từ trước đến nay hắn nói một không hai, chuyên chế mạnh mẽ, làm sao cho ngoại thích* cơ hội lộng nguyền. *mẹ đẻ, nhà ngoại.

Ngay cả vì hắn bà chọn lựa đích nữ Triệu gia, biểu muội của hắn, hắn cũng chỉ phong là một mỹ nhân. Từ ngày vào cung  chưa từng đặt chân đến, nàng tự mình đến Ngự Thư Phòng đưa canh, cũng cấm túc, đến giờ còn chưa thả ra.

Bây giờ bỗng nghe thấy ở ngoài hắn làm xằng bậy, sao có thể không gấp, chỉ phải tìm người năm lần bảy lượt mời hắn đến.

Từ nhỏ Tiêu Thừa đã là vương gia có sở trường, đối với mẫu thân này không thân thuộc như Nhữ Dương. Chỉ đến thỉnh an tiếng thái hậu, sau đó tự mình ngồi xuống:

“Mẫu hậu tìm nhi thần có gì chuyện quan trọng.”

Hắn đang rất bận, vài vị đại thần ở Kim Loan Điện đang chờ hắn nghị sự, Ngự Thư Phòng lại có một đống tấu chương, ngoài cung còn có tiểu nương tử đang đợi hắn.

So sánh, mẫu thân từ trước đến nay không mấy thân thiết, có vẻ như không quan trọng bằng.

Thái hậu có chút sợ hắn, khi nhìn thấy hắn, móng tay của bà cắm vào lòng bàn tay.

Advertisement

Gia thế của bà không quá cao, trước đây cũng chưa từng được thăng làm thứ phi, chỉ dựa vào đứa con trai này lật ngược tình thế. Nhưng hắn lại không có nhiều tình cảm với mình, dù muốn dạy dỗ hắn cũng không dám nói ra.

Thấy hắn thất thần, cuối cùng Thái Hậu cũng thử dò hỏi: “Nghe nói gần đây ở ngoài cung  con nuôi một…… Nữ tử?”

Bà định nói thẳng ra là ngoại thất, chỉ là hoàng đế mà đi nuôi ngoại thất cũng không được sáng rọi, bà cũng ngại nói ra.

Tiêu Thừa ngưng thần nghĩ ngợi, mấy ngày nay hắn đều đến Tần Lâm biệt uyển, lúc nào cũng khoa trương, sớm đã bị mấy lão hồ ly chú ý đến, đoán dùng lời đồn này đến thử mình.

Hắn nhíu nhíu mày: “Những việc đó, mẫu hậu chớ có hỏi thăm.”

Từ trước đến nay hắn nói chuyện đều không khách khí, Thái Hậu cũng bị chặn họng, nên chỉ cười cười, lại nói: “Nếu con thích thật, hãy mang người tiến cung, cũng làm tốt Tiêu thị khai chi tán diệp*.” (*Dòng họ Tiêu tăng thêm sức ảnh hưởng)

Lúc này Tiêu Thừa lại không phản bác, nhớ đến tiểu nương tử kia còn đang đến nguyệt sự, trong bụng chắc hẳn chưa có thai nhi. Nếu đem nàng tiến cung, ngày ngày cũng không cần phiền toái chạy ra khỏi cung như vậy, sớm chút làm nang mang thai, chẳng phải càng tốt hơn.

Dù có thái độ mềm mỏng với mình, nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện, chắc do bóng ma ngày đó. Nếu có một nhi tử, có lẽ có thể làm cho nàng buông bỏ khúc mắc, cũng có thể trói chặt nàng.

Chỉ là nàng còn không biết mình là hoàng đế, không biết phải nói ra như thế nào, đây lại là vấn đề gian nan.

Thái Hậu thấy hắn lâu không nói gì, cho rằng hắn không vui, đành phải hoà giải: “Những việc này do bản thân con quyết định là được, mẫu hậu chỉ cho con một chủ ý mà thôi.”

Tiêu Thừa lại nói tạ: “Đa tạ mẫu hậu.”

Thái Hậu có chút thụ sủng nhược kinh, thấy hắn không có ý định ở lại nữa, nhắc tới Triệu gia nữ: “Biểu muội con còn bị cấm túc trong cung, ngày mai ai gia muốn đi chùa Hộ Quốc, muốn gọi nó đi cùng.”

Tiêu Thừa nhớ đến thị nữ Triệu gia, chỉ xua xua tay: “Mẫu hậu làm chủ là được.”

Hắn đi ra ngoài, Thái Hậu cũng không dám ngăn cản, chỉ thở dài, cảm thấy bà làm Thái Hậu này thật sự nghẹn khuất, vậy mà lại sợ nhi tử của mình.

Tiêu Thừa chạy đến Kim Loan Điện nhìn mấy đại thần, lại xử lý một phen, đang muốn truyền ngự thiện*(dùng bữa), bên ngoài lại bẩm báo, nói là Trịnh Nhạc cầu kiến. Bây giờ hắn thấy phiền không riêng gì nhìn thấy Chu Tồn Phong cùng Nhữ Dương, thấy người nhìn hai người họ chằm chằm thống lĩnh ngự lâm vệ cũng thấy phiền, thở dài một hơi, vẫn là cho người vào.