Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 53: Y quán




Nhậm Khanh Khanh dẫn theo Triệu ma ma ra cửa, hai thị vệ đi theo không xa không gần phía sau.

Nàng chỉ nói đi ra ngoài, không cần phải dùng xe ngựa, muốn đi tản bộ. Đến nơi phồn hoa nhất, bỗng nhiên nàng dừng lại trước một Y quán, chỉ chỉ yết hầu của mình.

Triệu ma ma nói: “Nương tử muốn đi xem bệnh câm?”

Nàng gật gật đầu, đôi mắt hạnh lộ vẻ lo lắng.

Phụ nhân có chút do dự: “Ngày mai thái….. vương đại phu đã tới, không bằng cứ từ từ ——”

Nhậm Khanh Khanh ôm cánh tay bà, viết chữ “Hắn”, chỉ chính là Tiêu Thừa.

Bà có chút dao động, nương tử vốn có thể nói, chỉ là đã bị dọa thành như vậy. Nàng muốn đi y quán xem, chắc sợ mình không nói được sẽ thất sủng.

Vương thái y đối với bệnh này không có cách nào,cho đại phu bên ngoài xem xét cũng không có gì đáng trách.

Bà chỉ đành đáp ứng: “Nương tử, vậy chúng ta đi vào nhìn xem sao.”

Chỉ nhìn một lần, chưa chắc đã muốn kê thuốc.

Vào ý quán kia, một lão gia râu dài ngồi sau bàn, nhìn nương tử trẻ tuổi, nói:

“Nếu muốn giữ thai cầu tử, quẹo phải sang bên nữ tử.”

Triệu ma ma lắc đầu: “Nương nhà ta bỗng dưng sinh bệnh câm, nói không ra lời, muốn gọi đại phu giúp đỡ nhìn qua một lần.”

Lão gia chỉ nàng ngồi xuống, bảo nàng há miệng nhìn kỹ, nhìn thấy yết hầu sưng đỏ, nói: “Yết hầu thượng hoả, cần phải hàng hỏa thanh hầu. Tiểu nhị, dẩu tử mười lạng.”

Triệu ma ma hoảng sợ, sao dám cho nàng dùng thuốc bên ngoài,  đại thái y trong biệt uyển cũng không phải làm cảnh: “Không cần không cần.”

Lão gia cổ quái đưa mắt nhìn các nàng, lại thấy Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ tay bà, vẻ mặt đáng thương nhìn mình.

Triệu ma ma khẽ cắn môi, cảm thấy mặc dù lấy thuốc về, cũng có thể cho Vương thái y xem qua rồi mới uống, không tình nguyện lắm bỏ tiền.

Lão gia chỉ kỳ quái: Tiểu nương tử nhà ai vậy mà lại nghe lời hạ nhân?

Ông kê thuốc cho nàng, lại nhìn qua sắc mặt, nói: “Nương tử trung đình no đủ, mắt viên mặt chính, là dáng vẻ hiếm có.”

Triệu ma ma lạnh lùng ngắt lời: “Nơi này là y quán, lại không phải là phong thuỷ quán.”

Ngược lại Nhậm Khanh Khanh thất thần, cảm tạ ông, dẫn theo người rời khỏi.

Đến ngày thứ hai Vương Diệp đến, bắt mạch cho nàng, thấy Nhậm Khanh Khanh viết trên giấy: “Hôm qua bị muỗi đốt, đã đắp thuốc.”

Tầm mắt hắn chuyển qua cần cổ nàng, chỉ thấy dấu tay phía trên đã sớm phai nhạt, lại có thêm sẹo màu đỏ tím, nhìn qua có chút nghiêm trọng. 

Hắn hơi do dự: “Bạch thảo có thể dùng được, nhưng trời lạnh, sợ là không thích hợp.”

Nhậm Khanh Khanh nâng mắt lên nhìn hắn, hơi nước trong mắt mang theo khẩn cầu, viết nói: “Khó nhìn.”

Vương Diệp tránh đi đôi mắt nàng, gương mặt tuấn tú đỏ hồng, dừng một lát, nói: “Vậy trước tiên dùng ba ngày, chỉ bôi vào chỗ bị thương.”

Lúc này nàng mới vui mừng, cong môi làm ra khẩu hình “Đa tạ”.

Vương Diệp cõng hòm thuốc, một thân mồ hôi mỏng đi ra ngoài.

Hắn vẫn còn có chút bối rối, kỳ thật cổ áo của Nhậm Khanh Khanh khá cao, chỉ lộ ra một chút màu tím, hắn cũng không dám nhìn, chỉ liếc qua một lần.

Bạch thảo tính lạnh, lại không có nhiều thành phần là thuốc, hẳn là không ngại.

Nhậm Khanh Khanh lại có được dẩu tử, cầm bạch thảo của hắn, nhân lúc ngủ trưa hòa thành nước, ban đêm tắm gội hòa lẫn vào nước tắm, lúc này mới yên tâm.

Dù đã qua một ngày nhưng bạch thảo kết hợp với dẩu tử*, đắp có dược tính rất mạnh, trước đó nàng ở huyện Hà, thường xuyên nhìn thấy kỹ nữ trên thuyền lấy nó để dùng.

Triệu ma ma nói hoài thai cho nam tử kia, con nối dõi là thiên đại phúc phận, chỉ là nàng lại không muốn, nàng hận hắn thấu xương, làm sao có thể sinh hài tử cho hắn, nàng có một mình Tiểu Bảo là đủ rồi.

—- *Khả năng hai thứ này hòa vào sẽ tránh thai được.