Tiêu Ngọc năm nay mười bốn tuổi, đã có phong thái như một thiếu niên.
Hắn nắm tay muội muội đi ở hành lang trong cung, kiên nhẫn túm lấy nàng không ngừng chạy loạn.
Tiêu Uẩn đi vài bước lại chạy, đứng ở nơi đó dậm chân: “Ca ca! Ôm ta!”
Bây giờ nàng mới tám tuổi, lại là tiểu bá vương trong cung. Lớn lên thân thể không khoẻ mạnh, tông thất từ lớn đến bé đều nhường nàng, ngay cả phụ hoàng cũng không dễ chọc đến nàng.
Tiểu quỷ này mỗi khi làm điều gì không hài lòng sẽ đến gặp nương để phàn nàn, và rất thích nói dối cha mình.
Tiêu Ngọc bế nàng lên, gần đây hắn đã huấn luyện trong ngự lâm quân, cánh tay khỏe khoắn, mặc dù gần đây muội muội đã tăng cân, nhưng không đến mức không ôm được nàng.
Tiểu quỷ ở trong lòng ngực hắn phân phó: “Ca ca, ngươi nhanh lên! Ta nhớ nương!”
Nàng xưa nay luôn được chiều theo, rất thích quấn lấy mẫu thân, mãi cho đến năm tuổi, mới bị Tiêu Thừa cưỡng ép phân phòng ngủ. Cứ như vậy,đã vài ngày nữ nhi không cho hắn sắc mặt tốt.
Ngay cả mẫu thân, cũng bị lời nói ngọt ngào của nàng trách móc: “Người không yêu Loan Loan! Người chỉ yêu cha!”
Nhậm Khanh Khanh cực kỳ đau lòng vì nữ nhi này, vừa muốn đem nàngvào trong lòng ngực, liền bị Tiêu Thừa ngăn lại, trong lòng hắn đang nở hoa, rốt cuộc nhãi ranh này cũng thức thời, cố ý nói: “Dúng là sự thật, nương ngươi yêu nhất chỉ có cha.”
Tức giận làm Tiêu Uẩn oa oa khóc lớn, chân ngắn chạy đi tìm ca ca.
Những ngày đó tuy ngủ với ca ca, nhưng nàng lại nóng lòng chờ nương đến đón về, không ngờ đợi mãi mà không đợi được nên đành phải tự mình quay về trong tuyệt vọng. Dù không thể ngủ chung giường với nương nhưng vẫn có thể nhìn thấy hàng ngày.
Hai đứa nhỏ mới vừa bước vào Thừa Tú Cung, liền phát hiện ra các cung nhân đều đang cúi đầu hầu trong viện.
Lúc này Tiêu Ngọc sớm hiểu được cha nương ở cùng nhau không đơn giản chỉ là nói nhỏ, vừa muốn lôi kéo muội muội đến thiên điện, bất ngờ bị nàng giãy xuống, như một cơn gió chạy vào bên trong điện.
Hắn đuổi theo phía sau, nhưng mà vẫn bị chậm một bước, chỉ thấy tiểu tổ tông chống nạnh đứng ở giữa phòng, chỉ vào cha đang đè trên người mẫu thân nói: “Cha, sao người lại đè lên người nương, mau xuống, nương bị người đè đau.”
Tiêu Thừa nghiến răng, hắn đúng là đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt, bị tiểu nha đầu này dọa, chút nữa kéo rớt. May mắn lanh lẹ phủ chăn lên người hai người, nếu không bị nhìn rõ mồn một.
Nhậm Khanh Khanh bị hắn bảo vệ trong ngực, thấy hắn nghẹn khuất như vậy, không khỏi phát tiếng buồn cười.
Đứa nhỏ này tính tình dã man hống hách, hoàn toàn bị cha nàng ảnh hưởng, nhưng cũng may cái tính này chỉ đối với cha của nàng.
Hắn bất đắc dĩ lên tiêng: “Ngươi đi cùng ca ca ra ngoài trước”
Tiêu Uẩn phồng miệng, lời lẽ nghiêm khắc từ chối: “Không được, ta muốn nhìn xem, bằng không người lại ức hϊếp nương!”
Mắt thấy thái dương phụ hoàng gân xanh ứa ra, dường như muốn phát hỏa, Tiêu Ngọc vội vàng nâng tiểu quỷ này lui ra ngoài, còn săn sóc giúp hai người đóng cửa lại.
Nàng treo trên cánh tay hắn oa a a mà kêu: “Ca ca! Ngươi thả ta xuống dưới! Ta muốn nương ta muốn nương!”
Hắn ôm lấy muội muội, bất đắc dĩ cực kỳ: “Đợi lát nữa cha nương liền ra.”
Nếu nàng lại chọc cha, tính bá đạo của cha, chỉ sợ Thừa Tú Cung cũng không cho nàng vào.
Nào biết hai tiểu tử chờ đến lúc mặt trời nghiêng về phía tây, cung nhân đã là hầu hạ bọn họ dùng xong rồi bữa tối, cha nương mới khoan thai tới muộn.
Sắc mặt Nhậm Khanh Khanh đỏ bừng, không đề phòng bị tiểu nữ nhi xông tới ôm lấy, ô ô a a kêu: “Nương! Có phải hay không không cần con! huhuhu……”
Nàng bế nữ nhi lên, tất nhiên nhìn ra cách giả vờ đáng thương của nàng, nhưng cô không nỡ vạch trần, chỉ đành trừng mắt nhìn về phía Tiêu Thừa——
Nam tử sờ sờ cái mũi, trong lòng thoả mãn. tất nhiên là hắn không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, sau khi hai hài tử này đi, hắn liền cài chốt cửa, lại ấn nàng làm cả một buổi trưa.