Sau đó năm tháng, Tiêu Thừa cứ như vậy đến đây. Hoặc tự mình thủ da^ʍ, hoặc là thừa dịp nàng mơ hồ cắm vào cho đỡ thèm. Nếu để nàng tự làm, liền cưỡi ở trên người hắn lo cho thân mình thoải mái, sau đó không thèm để ý đến hắn.
Cũng may một ngày nào đó chọc cho nàng vui vẻ, cũng có thể làm nàng dùng miệng dùng vú, nhưng cơ hội này hiếm có.
Đợi đến lúc snh xong, bởi vì lúc ấy nàng xuất huyết nhiều, nên dưỡng thân sáu tháng, cho đến khi tiểu công chúa ngồi được mới ăn thịt lại.
Tiểu công chúa đặt tên Tiêu Uẩn, tên nhỏ đặt là Loan Loan, nàng được đặt tên như vậy vì sinh ra vào lúc nửa đêm, trên bầu trời có vầng trăng sáng.
Nữ nhi sinh vào lúc chưa đủ tháng, thân mình hơi nhỏ nhắn, lúc sinh ra nhiều bệnh, Nhậm Khanh Khanh thương tiếc nữ nhi, nhất định phải tự mình nuôi nấng.
Lúc này, nàng đang ôm nữ nhi bón sữa, Tiêu Thừa ngồi bên trái, mắt trông mong nhìn vào vú thịt tuyết trắng, bên phải là Tiểu Bảo đang ngồi, khác với cha hắn, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm muội muội, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
Tiêu Thừa còn chưa nói chuyện, Tiểu Bảo đã mở miệng: “Nương, muội muội còn chưa năn no sao?”
Bây giờ hắn đã 6 tuổi, ngày thường còn đi đọc sách luyện tự tập võ, đến lúc hắn hồi cung, muội muội sớm đã đi vào giấc ngủ. Chỉ có hôm nay rảnh rỗi, lòng tràn đầy chỉ muốn dẫn muội muội đi chơi, lúc này mới nhịn không được mở miệng.
Tiêu Thừa đưa tay che lại mắt hắn, nói: “Ngươi đã lớn như vậy, còn nhìn muội muội ăn vú, xấu hổ hay không?”
Nam nữ bảy tuổi không được ngồi cùng một bàn, dù đã sáu tuổi nhưng nhi tử của hắn vẫn mở to mắt nhìn, trong lòng có chút ghen tị.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn tùy tiện chống đỡ, nghiêm túc giải thích: “Con đang nhìn muội muội, không nhìn nương.”
Hắn đã sớm được Tiêu Thừa dạy dỗ, nam hài tử lớn lên không thể dính vào nương. Chỉ là hôm nay thật sự ngoài ý muốn, hắn sao có thể nghĩ đến vừa lại đây đã thấy muội muội bú sữa đâu.
Nhậm Khanh Khanh nghiêng đầu liếc hắn một cái, dịu dàng nói với Tiểu Bảo: “Con đừng vội, chờ lát nữa muội muội ăn no sẽ chơi cùng con.”
Tiêu Thừa hậm hực thu tay về, duỗi tay che lại mảnh vú thịt trắng nõn, cũng thúc giục: “Cho Loan Loan ăn nhanh lên.”
Kể từ khi nữ nhi bảo bối này sinh ra, hắn không thể uống được một giọt sữa nào. Tuy nữ nhi gầy nhưng rất thèm ăn, Nhậm Khanh Khanh không chịu để vú nuôi cho nàng ăn, mỗi ngày thèm đến mức hắn chỉ có thể đưa mắt trông mong mà nhìn.
Tiểu Uẩn chớp mắt nhìn hắn, ôm ngực mẫu thân không chịu buông, dù không đói nhưng vẫn làm bộ làm tịch bú ʍúŧ, biểu hiện tính tình ác liệt truyền lại từ Tiêu gia.
Trong lòng Tiêu Thừa ghen tị, nhưng trên mặt lại không làm gì được nữ nhi, nếu như đối với nữ nhi thiếu kiên nhẫn một chút, hai nương tử kia đều sẽ tức giận.
Chờ đến tiểu tổ tông thật vất vả buông ra viên vú tràn đầy nước miếng, hắn vội vàng bế nữ nhi lên nhét vào trong lòng Tiểu Bảo, dạy hắn: “Ôm chắc vào, dẫn muội muội đi ra ngoài phơi nắng, chưa được hai canh giờ không được về.”
Tiểu Bảo mới 6 tuổi, nhưng ngày thường đánh quyền đứng tấn, sức lực không nhỏ, lúc này ổn định vững chắc ôm muội muội, nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Trong lòng hắn rõ ràng, cha lại muốn cùng mẫu thân nói nhỏ.
Chỉ là có chút khó hiểu, người lớn lấy đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy.
Nhậm Khanh Khanh dặn dò: “Gọi Hà công công đi theo, sợ con tự ôm muội muội lại làm ngã.”
Tiểu Bảo đáng yêu cười cười: “Nương, người yên tâm, con sẽ ôm muội muội thật tốt.”
Chờ hai tiểu tử vừa đi đi ra ngoài, Tiêu Thừa vội vã khó dằn nổi đem viên núm vú nữ nhi mới vừa nhổ ra ăn vào, mồm to nuốt cắn.
Tay Nhậm Khanh Khanh đặt trên đầu hắn, kêu lên: “Ăn ít chút, đợi lát nữa Loan Loan trở về còn muốn.”
Tiêu Thừa càng thêm tức giận, hút đến càng thêm dùng sức.
—
Ôi cười chớt, biết ngay vẫn tranh bú với con hahaha