Tiêu Thừa muốn khởi hành trở về thượng kinh, tất nhiên là muốn đưa hai mẫu tử họ về cùng. Chỉ là Nhậm Khanh Khanh vẫn không muốn vào cung, nàng bảo hắn đưa mình về Tần Lâm biệt uyển, mặc cho hắn dùng lời nói ngon ngọt dỗ dành như thế nào cũng không muốn.
“Nàng muốn ở tại Tần Lâm biệt uyển, cũng như vào ở tại Thừa Tú Cung có gì khác nhau?”
Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo, thái độ kiên quyết: “Ta không thích ở trong cung, ta thích tự do tự tại.”
Tiêu Thừa không lay chuyển được nàng, đành phải một mình lẻ loi trở về cung.
Rồi sau đó, mỗi ngày hoàng đế thượng triều xong lại cưỡi khoái mã ra khỏi cung, ngày hôm sau lại vội vã giục ngựa hồi cung, sau một tháng gầy đi một vòng.
Nhậm Khanh Khanh thấy y phục của hắn rộng hơn nhiều, có chút đau lòng: “Chàng thức khuya dậy sớm, sao phải như vậy, đừng nên như thế nữa.”
Đuôi lông mày Tiêu Thừa mang theo ý vui mừng, còn tưởng rằng nàng bằng lòng tiến cung, không uổng công mình cố tình ăn uống điều độ, giả vờ đáng thương một tháng.
Nào biết Nhậm Khanh Khanh lại nói: “Hay là mấy ngày đến một lần, như vậy cũng nhẹ nhàng hơn.”
Sáng lúc nàng đang ngủ hắn đã đi rồi, tỉnh dậy hắn đã về, ngày thường muốn tìm cơ hội ra ngoài đi dạo cũng không có, hắn lại tác cầu vô độ, nàng muốn hắn đừng đến đây nhiều nữa.
Tiêu Thừa nghiến răng, nói: “Nàng nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Lòng hắn vẫn có chút bất an, ngày trước đã từng cưỡng bức nàng, bây giờ tuy hai người lại ở bên nhau lần nữa, nhưng nàng không muốn vào cung, chẳng phải là chưa hóa giải hết khúc mắc với mình hay sao? Nhất thời ngày đêm nghĩ ngợi, ưu tư quá độ, cả người lại gầy thêm.
Cũng may vóc dáng hắn cao lớn, mặc dù gầy đi rất nhiều, nhưng cũng không phải yếu đuổi mỏng manh.
Không thể thay đổi được tâm ý của Nhậm Khanh Khanh, chỉ có thể hạ công phu ở bên ngoài, hiện giờ hắn đã 26 tuổi, đúng thời điểm thân thể khỏe mạnh, còn cố tình bảo Hà Thiên Sinh sắp xếp cho hắn thêm huyết hổ tiên (Thuốc tăng cường sinh lý), tinh lực không có chỗ sử dụng, đều dùng toàn bộ trên người nàng.
Nhậm Khanh Khanh kêu khổ thấu trời, lại không có cách nào từ chối hắn, chỉ có thể bị hắn ấn lộng ngày đêm, trừ bỏ ngày quỳ thủ (kinh nguyệt) mỗi tháng, dường như khốn đốn không ngừng nghỉ, cứ như vậy, hai người đều túng dục quá độ hư hỏng hông ít.
Tìm Lưu Nham đến, nói muốn họ nên tiết chế lại một chút, bằng không đối với thân thể không tốt.
Thái y đã nói trước, tự nhiên Tiêu Thừa cũng không có cách nào lại tác quái, chỉ đành theo lời dặn của thái y. Nhưng hắn trộm uống mấy phương thuốc hoài thai trong dân gian, chỉ muốn dùng hài tử ép nàng hồi cung.
Ngàn mong vạn mong, cuối cùng cũng mong được một tiếng nôn khan của Nhậm Khanh Khanh.
Hắn còn kích động hơn nàng, cả kinh từ trên ghế đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Có phải thai nghén hay không?”
“……” Nhậm Khanh Khanh không nhịn được bật cười, hờn dỗi, “Chỉ là trời quá nóng, ăn uống kém.”
Lập tức ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm, kiên trì mời thái y đến một lần nữa, cuối cùng đúng là như nàng nói, trời nóng nên ngực khó chịu, nôn khan là không muốn ăn gì cả.
Nhất thời lúc này, Tiêu Thừa thở ngắn than dài, mỗi ngày cũng không làm gì cả, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng nàng.
Nhậm Khanh Khanh có chút bực bội, nói: “Chàng nhiều phi tần như vậy, đi tìm các nàng sinh không phải tốt sao!”
Tiêu Thừa vội vàng dỗ nàng: “Ngoài hài tử do nàng sinh, ai ta cũng không cần.”
Trong lòng hắn bàn tính, sao có thể cho nàng nhìn ra, chỉ có thể làm cho nàng nghĩ mình vội vã có người thừa kế ngôi vị.
Qua một năm nữa, Tiêu Thừa đã bỏ đi ý nghĩ này, mỗi ngày hắn cưỡi ngựa đã thành thói quen, một tháng còn có thể dỗ nàng vào cung chơi mấy ngày, coi như cũng được như ý.
Ai ngờ bảy tháng sau, Nhậm Khanh Khanh bỗng nhiên trở nên thích ngủ, lúc đầu Tiêu Thừa còn tưởng nàng hóa lười, cuối cùng nàng lại chủ động gọi thái ý, chuẩn ra đã có hỉ mạch được hai tháng rồi.