Không có Tiểu Bảo dùng làm con tin, tin tức về cái chết của quốc vương Bắc Liêu lại truyền đến, Hồ Diên Côn không thèm để ý đến việc ngầm chiến với Đại Tề nữa, tiền hô hậu ủng mà dẫn dắt lính trở về.
Tuy lão ta rút quân, nhưng Tiêu Thừa cũng sẽ không bỏ qua cho lão, cách Lạc Khâu hơn trăm dặm, đuổi theo đến trấn nhỏ trước đây họ dừng lại, lúc này mới dừng bước.
Bắc Liêu hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ đành nhìn hắn đại khai ranh giới.
Hiện giờ cuộc chiến ở Lạc Khâu đã kết thúc, không uổng quân tốt thu hoạch toàn thắng, các tướng sĩ tập hợp giữa doanh trại uống rượu ăn mừng, chỉ có đế vương đứng đầu lại không thấy bóng dáng.
Có tướng lĩnh uống xong chén rượu, nên to gan hơn, há to miệng nói:
“Trịnh tướng quân, sao không thấy Thánh Thượng? Ngày vui mừng như thế này, các huynh đệ đều muốn kính Thánh Thượng một ly!”
Trịnh Nhạc hơi khó xử, Thánh Thượng cùng Thần phi nương nương ở doanh trướng cả ngày, buổi trưa cũng chưa từng ra ngoài, bọn họ không động, ai dám đến gọi?
Hắn chỉ có thể giả vờ say xỉn, trả lời qua loa: “Thánh Thượng nhiều việc bận rộn, bây giờ có lẽ không rảnh……”
—
Trên tấm da hổ trải trên giường gỗ, nam tử với vóc người cao lớn đang đè trên người nữ tử nhỏ xinh, vật thâm tím cứng rắn ra ra vào vào nơi trắng nõn giữa hai chân nàng, đôi chân mảnh khảnh được hắn đặt trên vai, phảng phất như bị ép thành một chiếc bánh.
côn th*t không ngừng quất roi vào nộn huyệt, mị thịt phấn hồng bị thúc dường như không khép lại được, đi vào chặt chẽ bao bọc, lại bị lôi kéo ra ngoài.
Cả người Nhậm Khanh Khanh tê mỏi, hạ thân như đang phun nước thấm ướt giữa hai người, vừa tỉnh dậy đã thấy người bị đè ở trên giường, chưa từng được nghỉ ngơi một lần.
Âm thanh nàng khàn khàn: “Thôi bỏ đi, ta, Tiểu Bảo một ngày không gặp ta, nên nhớ rồi….. ưm … a……”
Tiêu Thừa không nghe nàng nói, lưỡi dao sắc bén lại đỉnh đầu hướng vào bên trong, thúc đến huyệt tâm, nộn huyệt lại co rúm lại, hút lấy hắn run rẩy.
“Ưm, ách! Từ bỏ…… Ta mệt a….. A!”
Nam tử trên người nàng tựa như một tòa núi lớn, cơ bắp sôi sùng sục, bờ lưng rộng lớn hoàn toàn bao phủ trên cơ thể nàng, đòi hỏi như một con thú hoang.
Nhậm Khanh Khanh câu lấy cổ hắn, đôi mắt thất thần nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của hắn, nghẹn ngào nói: “Nguyên Hạc…… Nguyên Hạc…… Ưm a, không được, ta muốn chết…… A!”
Nàng lại đụng phải họng súng, Tiêu Thừa vừa nghe thấy nàng gọi tên mình, có vẻ càng thêm phấn khởi, bẻ hai chân nàng ra thúc ra thúc vào, văng cả d*m thủy , giống như muốn đỉnh đem tiểu huyệt phá hỏng.
Âm hộ của nàng bị ** cho đến khi da thịt đỏ bừng, bóng loáng, cơ thể nàng bị ép vào tư thế cực kỳ quái dị, chân yếu ớt vô lực đá loạn trên vai hắn.
Tiêu Thừa dùng ngón tay lau nước miếng đang tràn xuống bên khóe môi, sau đó lại đưa ngón tay vào đùa giỡn với lưỡi nàng, giọng hắn trầm thấp nguy hiểm: “Khanh Khanh, ta ** chết nàng được không?”
“Ưm ô…..a a!” Nàng bị chọc vào miệng, nói cũng không nên lời, mắt chỉ mang theo ánh nước, nhìn hắn cầu xin.
Bụng nhỏ Tiêu Thừa căng chặt, yêu chết đi được dáng vẻ nhu nhược này của nàng. Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy cái lưỡi ra ngoài, dùng miệng ngậm lấy, hung hăng mút vào.
côn th*t dưới thân tàn nhẫn thúc mạnh vào bên trong, chỉ trong chốc lát liền thúc mở đôi mắt nhỏ, ngựa quen đường cũ mà thúc đầu vào.
“A!” Nhậm Khanh Khanh nức nở kêu thảm, lâu lắm chưa đi đến tận tử cung, hiện nay tùy tiện được thúc vào, nàng chỉ cảm thấy bụng sắp bị hắn phá hỏng.
Tay Tiêu Thừa thăm dò đi xuống xoa xoa âm đế, xoa loạn hai cái đã làm đùi nàng run loạn, róc rách phun ra một dòng, tiểu huyệt càng bủn rủn vô lực.
Quy đầu bị cổ tử cung Liếm mút, gân xanh cù kết quanh thân gậy th*t quét mạnh qua vách trong mềm mại của nàng, chỉ cần vài cái đã làm nàng kiều diễm rên thành tiếng: “Ưm nha…… ư ưm.”
Tiêu Thừa rút ngón tay tràn đầy nước miếng của mình ra, đưa xuống bắt lấy bầu vú, hạ giọng nói:
“Nói vài câu dễ nghe, liền bắn cho nàng”