Chu Tồn Phong dán sát vào vành tai nàng, thấp giọng lẩm bẩm:
“Khanh Khanh, giữa phu thê sống chết cùng chung một huyệt, hiện tại ta không thể sống sót, sao hai người chúng ta không chết cùng một nơi?”
Cổ họng Nhậm Khanh Khanh đau nhức, toàn thân cứng ngắc, nàng không bao giờ nghĩ đến hắn ta sẽ như thế này.
Từ trước đến nay nàng không muốn chết, nàng có Tiểu Bảo, có cha nương, còn có Tiêu Thừa —— không thể như vậy.
Nàng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình bình tĩnh lại, âm thanh run run:
“Ngươi muốn giết ta?”
Hắn ta dán sát đến gần, môi lạnh dán vào sườn mặt nàng, nỉ non: “Không phải, ta muốn hai ta cùng sống cùng chết.”
Hắn gần như điên cuồng, rõ ràng có thể dẫn theo binh lính rút lui, vậy mà lựa chọn lưu lại với nàng cùng chết.
Hai người rúc vào với nhau, nếu không phải còn thanh kiếm đang đặt trên cổ Nhậm Khanh Khanh, nhìn qua chỉ như một đôi phu thê tình thâm.
Quanh mình quân lính Bắc Liêu chạy trốn, bị gϊếŧ, chỉ có người dẫn đầu là Chu Tồn Phong, vẫn còn ở đây bắt cóc nàng.
Tiêu Thừa sợ hắn ta thật sự cá chết lưới rách, ném kiếm trong tay xuống trước, nói: “Đều buông.”
Âm thanh một mảnh binh khí rơi xuống đầy đất, thậm chí làm thành một con đường cho hắn đi tới, Tiêu Thừa tự dắt một con ngựa đến gần, nói:
“Trước đó ngươi đều ngủ đông, thật sự bằng lòng chết ở nơi này sao?”
Chu Tồn Phong nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cơn bi thương. Tuổi hai người họ cũng tương đương, hoàn cảnh lại hoàn toàn bất đồng. Hắn ta bị người ta áp bức, ngay cả thê tử cũng chắp tay dâng lên cho người khác….. Hiện giờ còn được hắn bố thí rời đi.
Tiêu Thừa thấy sắc mặt hắn càng thêm tàn nhẫn, lấy ngay ngọc bội cùng ngón tay kia ra ném qua cho hắn ta, nói: “Hai vật này đều là của ngươi.”
Đương nhiên Chu Tồn Phong nhận ra đó là đồ vật của hắn, ngọc bội còn tốt, Hồ Diên Côn có thể tạo ra một cái giả nữa, nhưng ngón tay kia quan trọng vô cùng, nếu bị người khác phát hiện, có lẽ kế hoạch này sẽ bị hủy bỏ.
Hắn ta thanh tỉnh trong chớp mắt, theo bản năng đưa tay cầm lấy, tay cầm kiếm hơi thả lỏng. Nhậm Khanh Khanh nắm chặt thời cơ cắn hắn một cái, lăn xuống dưới đất trượt ra ngoài.
Đúng là lúc này, Tiêu Thừa nhặt kiếm lên xông tới, chân đá vào trước ngực hắn, khiến cho hắn quỳ xuống đất, chuôi kiếm đặt trước cổ hắn.
Trong tay Chu Tồn Phong đã lấy được đồ vật, bị hắn hế trụ vẫn quay đầu nhìn về phía Nhậm Khanh Khanh, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Nàng rũ mắt xuống, quay mặt đi, chậm rãi từ trên đất đứng dậy.
Chu Tồn Phong nhắm mắt lại: “Được làm vua thua làm giặc, ngươi động thủ đi.”
Mắt ưng Tiêu Thừa nheo lại, tay dùng lực xẹt qua cổ hắn, tạo ra mọt đường tơ máu, bỗng nhiên lại buông kiếm, thả hắn ra, bình đạm nói:
“Ngươi đi đi.”
Hắn ta cứng họng không thôi, ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu có thể tồn tại, ai muốn phải chết đâu?
Hắn chật vật leo lên ngựa, cuối cùng cũng không liếc mắt một lần về phía nàng, cưỡi ngựa rời đi.
Trịnh Nhạc kéo căng cung tên, mũi tên nhọn nhắm ngay bóng dáng Chu Tồn Phong, ở khoảnh khắc sắp buông tay, bỗng nhiên bàn tay bị tay Tiêu Thừa đè lại. Hắn nghi ngoặc quay đầu qua nhìn, lại thấy hoàng thượng lắc lắc đầu.
Đường đường hắn là thiên tử, lời nói ra không muốn thu lại, mặc dù trên chiến trường binh bất yếm trá (dối trá lừa gạt), hắn cũng khinh thường khi giết một tên bại tướng chạy trối chết như vậy.
Huống chi, trước đây hắn đã bắt cóc Nhậm Khanh Khanh, nếu không giết hắn mà thả hắn về Bắc Liêu, tiểu phụ nhân này tự nhiên sẽ hết hy vọng đối với hắn ta. Nếu gϊếŧ, một người chết ngược lại sẽ làm cho nàng tâm sinh thẹn ý (cảm thấy tội lỗi).
Hắn bước nhanh qua ôm nàng vào trong lòng, lời nói mang theo ý vui sướng cùng an ủi:
“Chúng ta về nhà.”
Nhậm Khanh Khanh đưa tay ôm lại hắn, nhẹ nhàng gật đầu.