Vốn dĩ Nhậm Khanh Khanh tưởng Tiêu Thừa nói như vậy là cố ý trấn an nàng, nhưng thật ra mỗi lời hắn nói đều là sự thật.
Tử thời niên thiếu Tiêu Thừa đã rong ruổi trên chiến trường, một mình tiến vào doanh trại địch không biết bao nhiêu lần, bởi vậy mới chưa từng có người khuyên nhủ làm gián đoạn hành động của hắn.
Bắc Liêu dám sắp xếp gian tế vào triều đình Đại Tề, làm sao biết được trong quân họ cũng có quân bên phía Đại Tề nằm vùng….những người đó đã suy xét về lâu về dài, nhưng bây giờ vì cứu Tiểu Bảo nên đã dùng hết bọn họ một lần này.
Người Bắc Liêu toàn lũ tự cao tự đại về sức mạnh của mình, trông coi Tiểu Bảo cũng chỉ có vài người, một mình hắn cũng đủ để đối phó, chỉ là sau khi ra khỏi đại doanh lại bị phát hiện, bay nhanh ra ngoài mới cắt đứt được họ.
Tuy bị thương một chút, nhưng chuyến này đi cũng đáng.
Hắn ôm lấy nàng, giơ roi ngựa lên nhanh chóng cưỡi đi, nói nhanh: “Đừng sợ, ta đã phái người đưa Tiểu Bảo trở về.”
Hắn muốn đi đường vòng tới đón nàng, nên phái hai tùy tùng đưa tiểu tử về Đại Tề trước.
Chỉ là chưa từng dự đoán được, vậy mà nàng còn cứu cả được Tiêu Diệu ra ngoài.
Ánh mắt hắn tối sầm, đồ bạch nhãn lang như vậy, thật hận không thể để nàng ta chết ở Bắc Liêu.
Lúc đầu Chu Tồn Phong cùng Hưu Nguyệt chạy trốn, nhưng mỗi lần cố gắng truy tìm thì họ lại biến mất. Mãi cho đến khi nhận được tin tức Tiêu Diệu cũng bị đưa đến Bắc Liêu, hắn mới nhận ra chính là muội muội tốt này đã giúp đỡ nàng ta.
Sẽ không có việc gì nếu nàng ta rời đi cùng hắn ta, nhưng thậm chí nàng ta còn đưa bản đồ phòng thủ của kinh thành cho Chu Tồn Phong. Trong một năm đó, không phải hắn không nhớ đến Nhậm Khanh Khanh, mà vì hắn phải xử lý cục diện rối rắm do Tiêu Diệu để lại.
Nên dẫn nàng ta theo, rồi trở về lại luận tội. Một người là công chúa, nếu để chết ở Bắc Liêu, có lẽ cũng mất hết thể diện.
Vừa đến biên giới, phía sau có tiếng xé gió truyền đến, là quân Bắc Liêu đuổi đến.
Vậy mà người cầm đầu đã quá quen thuộc, chính là Chu Tồn Phong, ngay từ đầu hắn ta đã không có ở doanh trại, cho nên mới có thể thừa dịp hỗn loạn đuổi kịp.
Tiêu Thừa chỉ có bảy tám người, mà hắn ta đem theo mấy trăm người, xếp một hàng dài.
Tiêu Thừa ôm nàng, muốn đưa nàng cho một thị vệ, lại bị nàng ôm chặt lấy: “Ta không đi ——”
Hắn cau mày: “Nàng đi trước, viện binh sẽ nhanh đến thôi.”
Nhậm Khanh Khanh bỗng nhiên nhớ đến, âm thanh run rẩy: “Ta, trên tay ta có nhược điểm của hắn.”
Sau khi nàng nói nhanh, nhưng vẫn bị hắn kiên quyết ôm ra ngoài, thị vệ kia mang theo nàng phi nhanh rời đi, nàng rưng rưng thăm dò, lại thấy hắn đã xoay người quay đầu ngựa lại, không sợ mà đối đầu với quân địch.
Nào biết Chu Tồn Phong cho người bao vây họ lại, thừa dịp Tiêu Thừa bị chặn đường, hắn ta đã bắn một mũi tên, một phát bắn gục người đang cưỡi ngựa mang theo nàng, sau đó hắn cưỡi ngựa đến bắt lấy nàng.
Hai người họ, lần trước hắn đã cho thấy tâm ý của mình đối với nàng, từ lần đó qua đi, bây giờ hai người đã ở hoàn cảnh trái ngược.
Nàng vừa mới ngã từ ngựa xuống dưới, lúc này đã bị kiếm của hắn ta chĩa vào cổ, đông cứng không nhúc nhích.
Nhậm Khanh Khanh nắm chặt tay, thấy hắn ta không nói gì, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút ảo tưởng.
“Ta……”
Nàng còn chưa nói ra đã bị Chu Tồn Phong ngắt lời: “Khanh Khanh, nàng muốn theo ta không?”
Nàng run lên, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tiêu Thừa bị quân vây quanh, vừa phản kích vừa nói về phía hắn ta: “Chu Tồn Phong, nếu ngươi làm nàng bị thương, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Hắn ta cười một cái, nhàn nhã cực kỳ, vậy mà không nghĩ đến Tiêu Thừa sẽ nằm trong tay hắn, không nghĩ đến mình bị xa lánh trong đại doanh lại nhặt được một món hời.
Ánh mắt hắn ta nóng rực nhìn về phía nàng:
“Khanh Khanh, ta đã từng thề, nhất định sẽ dẫn nàng trở về Bắc Liêu, cho nên, nàng muốn theo ta về không?”