Tiêu Diệu đã mất đi khí chất cao ngạo trước đây, trong mắt có hận ý đối với nàng, nhưng nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng, tẩu.”
Lòng Nhậm Khanh Khanh bỗng dưng phát lạnh, bị nàng ta gọi đến nổi cả da gà, phát hiện có gì đó không thích hợp, chỉ im lặng không nói, trong tay siết chặt nghiên mực vừa lấy ở trên bàn sách.
Nàng ta nhìn thẳng vào nàng, ngữ khí âm trầm: “Nghiệt súc kia, à, nhi tử ngươi, ở chỗ của Chu Tồn Phong, ngươi tìm ở đây không thấy đâu.”
Nhậm Khanh Khanh bị ngữ khí của nàng ta làm cho bất an, nói: “Ta biết rồi.”
Ánh mắt Tiêu Diệu rùng mình, lại hiểu lầm. Ngày ấy nàng ta biết đám Bắc Liêu ngu xuẩn kia biết dùng nàng ta áp chế hoàng huynh cũng vô dụng, chúng liền phái người đi bắt “Tiểu Vương Gia ” kia. Khi đó nàng ta bị quản đến tâm phiền ý loạn, lại hận Chu Tồn Phong lãnh đạm, không màng tất cả muốn rống to lên, muốn nói ra thân phận thật sự của Tiêu Ngọc.
Ai ngờ tâm tư của Chu Tồn Phong lại ngoan độc như vậy, vì để che giấu, không tiếc đánh gãy hai chân nàng ta, dẫn đi suốt đêm đưa đến nơi này.
Một câu Nhậm Khanh Khanh nói “Ta biết rồi”, lại làm cho nàng ta hiểu lầm đôi gian phu da^ʍ phụ này lại lập mưu kế cùng nhau.
Tuy nàng ta ngoan độc, nhưng đầu óc lại không đủ lớn đề dùng. Lúc này nóng lòng trở về Đại Tề, không khỏi lạnh lùng nói: “Đồ vật đó nằm trong tay ta, chỉ cần ngươi có cách đưa ta về Đại Tề, ta sẽ giao nó cho ngươi.”
Nhậm Khanh Khanh nào biết “Đồ vật đó” là thứ gì, chỉ nghe Tiêu Diệu nói như vậy, liền nhíu nhíu mày, giả vờ khó xử nhìn nàng ta.
Tiêu Diệu liếc mắt oán hận trừng nàng, nói: “Chu Tồn Phong cho ngươi đến nơi này, chính là muốn lấy lại những chứng cứ đó từ trong tay ta, nhưng ta sẽ không trả cho hắn, ta sẽ cho ngươi.”
Nàng ta dừng một chút, tựa như không thèm để ý: “Ngươi cũng biết, con người Chu Tồn Phong thấy lợi quên nghĩa, nếu trên tay ngươi có tử huyệt của hắn, sau này đương nhiên không sợ hắn phụ ngươi.”
Lúc này Nhậm Khanh Khanh mới hiểu được, hóa ra Chu Tồn Phong còn có nhược điểm ở trên tay nàng ta, nhưng nàng ta không thể tự mình thoát khỏi nơi này, lúc này mới cần nàng giúp đỡ.
Nàng nhớ đến Tiêu Thừa đang xâm nhập vào đại doanh của Bắc Liêu, chỉ cảm thấy nếu trên tay có đồ vật của Chu Tồn Phong, sau này không chừng ra khỏi cửa thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nói ngay: “Có thể.”
Thần sắc Tiêu Diệu quỷ quyệt, lại liếc nhìn nàng một lần, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Bên nàng ta thường có vài nô tài đi theo, chỉ là đêm nay lạnh lẽo, chỉ chừa lại một người gác đêm. Gần đây tính tình nàng ta thô bạo, dùng một cây châm chọc chết nha đầu kia, nghênh ngang ra khỏi cửa phòng.
Vừa lúc đêm nay không có người, nàng ta dẫn theo Nhậm Khanh Khanh đến một con suối nhỏ, nói: “Ở dưới cục đá trong suối.”
Nhậm Khanh Khanh nửa tin nửa ngờ nhìn nàng ta, vị công chúa này luôn có thành kiến đối với nàng, lúc này lạnh giá, còn bắt nàng phải tự mình vào trong nước tìm, nhìn qua chắc cũng chẳng có ý tốt.
Tiêu Diệu cười lạnh: “Tin hay không tùy ngươi.”
Nhậm Khanh Khanh hít sâu một hơi, chịu đựng nước lạnh cởϊ áσ ngoài, lội vào nước suối lạnh băng tìm kiếm.
Trong lòng nàng rõ ràng, chắc chắn Tiêu Diệu đang cố ý trêu đùa nàng, nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng, cho đến lúc bê cục đá lớn nhỏ vớt lên bờ, cuối cùng mới hết hi vọng.
Hai chân lạnh băng đến thấu xương, quần nàng dính đầy nước suối bước lên, cách nàng ra một bước xa, cúi đầu nhìn nàng ta: “Tiêu Diệu, có phải ngươi đã ngu rồi không?”
Từ trước đến nay nàng đối xử với ai cũng ôn hòa, cho dù trước đây có bị ép nhảy xuống hồ, nàng vốn định không quan tâm đến chuyện đó nữa, nhưng hôm nay nàng lại tức giận vì trò đùa của nàng ta.
Tay Tiêu Diệu nắm chặt xe lăn, cường chống đối: “Ta đã quên! Hẳn là không phải nơi này……”
Nàng ta còn chưa có nói xong, Nhậm Khanh Khanh bỗng nhiên cười một tiếng, ngắt lời: “Chớ có kêu, muốn chạy mà kêu lên dẫn mọi người đến đây sẽ không tốt đâu.”
Tiêu Diệu cảm thấy hơi run rẩy, chỉ thấy nữ tử này dần dần trở nên đáng sợ. Ngay sau đó, người nàng ta bị Nhậm Khanh Khanh đẩy mạnh theo chiếc xe lăn vào dòng suối nhỏ, lập tức bị nước suối chìm qua cẳng chân, dòng nước còn văng tung tóe lên quần áo của nàng.