Giữa đại doanh Bắc Liêu, qua một trận binh bỗng truyền đến tiếng khóc của hài tử.
Từ trước đến Tiểu Bảo nay ngoan ngoãn, đa số thời gian không bao giờ khóc, chỉ là từ khi tử sĩ Bắc Liệu giao nộp đến nây, thân thể nho nhỏ bị dây thừng cuốn chặt, không có ai để ý đến tiểu tử. Cuối cùng cũng còn nhỏ, không thấy mẫu thân đâu, không khỏi oa oa khóc lớn.
Quân bên phía Bắc Liêu thấy thế, mặt lộ vẻ hung ác: “Ồn muốn chết! Dứt khoát bịt miệng nó lại!”
Tiền tuyến chiến sự đang căng thẳng, lại phân phó họ bắt một tiểu hài tử, thiệt hại mất mấy chục huynh đệ, bọn họ nhìn thấy người Đại Tề đã tức giận, huống chi, bây giờ tiểu quỷ này còn là nhi tử duy nhất của thiên tử Đại Tề.
Mấy người thay nhau qua nhìn một lần, nắm đại đao đi về phía trước, bỗng nhiên bị một cục đá ném vào đầu…hắn căm tức quay đầu lại nhìn, lại thấy là một nhu nhược nữ tử.
Nhìn thấy nàng, tuy không cam lòng, nhưng cũng đành phải cúi đầu hành lễ: “Hưu Nguyệt đại nhân.”
Hưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mắng: “Hắn mà các ngươi cũng dám động đến?! Chúng ta còn phải dùng hắn đi đàm phán, mười người các ngươi cũng không quản được một tiểu hài tử?.”
Mấy người đầu cúi thật thấp thấp, tay lại nắm chặt. Nữ nhân này không biết từ đâu ra, lại được phân phó một vị trí phó tướng, làm cho một lũ nam tử bọn họ bắt phải cúi đầu, chỉ dám không phục trong lòng.
“Các ngươi lui ra đi.” Hưu Nguyệt xua xua tay.
Mọi người đi rồi, tiểu tử đang khóc bỗng dừng lại, đôi mắt to nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào nàng ta, khản cổ kêu lên: “Nương!”
Hưu Nguyệt hoảng sợ: “Ai là nương ngươi, đừng gọi bậy.”
Nàng ta đưa tay sờ sờ mặt mình, nghi ngờ, hay là nàng cùng Thần Phi thật sự giống nhau như vậy?
Không nghĩ được nhiều, hài tử kia đã giơ hai tay lên, muốn nàng ôm.
Cả người Hưu Nguyệt cứng đờ đi qua, tuy nàng ta sống ở Đại Tề nhiều năm, nhưng học quyến rũ nam tử là chính, chưa từng tiếp xúc với tiểu hài tử bao giờ. Cuối cùng Tiểu Bảo cũng được người ôm vào ngực, tay dán chặt vào cổ nàng, nức nở: “Nương, con rất nhớ người.”
Nàng ta cắn cắn môi, trong lòng hơi mềm xuống, hơi hơi nâng lên tay ôm lấy tiểu hài tử.
Hưu Nguyệt chỉ cảm thấy kỳ lạ, nàng ta cũng không biết vì sao, tiểu tử này vừa khóc, nàng đã có chút không đành lòng.
Phía sau lại có một người vén rèm đi vào, tiếng thở hổn hền truyền đến, nàng ta quay đầu lại nhìn thấy người mồ hôi đầy đầu là Chu Tồn Phong.
Hưu Nguyệt nhíu mày: “Ngươi lại đây làm cái gì?”
Hắn làm quan ở Đại Tề hỗn loạn không được tốt, tin tức nắm được trên tay cũng không bằng nàng ta, trước đó tướng quân đã phái đi tác chiến, theo lý lúc này không nên ở đây.
Chu Tồn Phong không dấu vết nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, hỏi: “Ngươi giữ tiểu tử này làm gì?”
Hưu Nguyệt đùa với Tiểu Bảo, tùy ý đáp: “Có thể làm gì, dù sao cũng bắt đến làm nhược điểm, nếu cha hắn không đáp ứng, liền gϊếŧ.”
Tay hắn nắm chặt, kiềm chế chính mình: “Tiểu tử này cùng Thần phi bị Tiêu Thừa nhốt trong cung một năm, uy hϊếp này đối với hắn vô dụng.”
Hưu Nguyệt kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, nói: “Hữu dụng hay vô dụng, phải thử mới biết được.”
Nàng ta xua tay bảo hắn đi ra ngoài: “Ngươi đừng ở đây, mau đi nhìn công chúa điện hạ của ngươi đi, mỗi ngày đều gây chuyện, nếu không phải ngươi che chở, ta thật sự muốn giết nàng ta.”
Nghĩ đến Tiêu Diệu, ánh mắt Chu Tồn Phong run lên. Lúc này giữa đại doanh Bắc Liêu, nàng ta là người duy nhất biết được quan hệ của hắn cùng Nhậm Khanh Khanh, hắn phải tự mình áp chế nàng ta, sợ nàng ta nói lộ ra lời gì không nên nói.