Nữ tử đổ sụp xuống giường, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Nam tử rút côn th*t ra, tinh dịch trộn lẫn với thủy dịch từ từ chảy ra khỏi huyệt, giữa chân nàng là một mớ hỗn độn.
Ngực nàng đang nhỏ giọt sữa trắng, hắn đè ở trên người nàng, mút một bên núm vú.
Tiêu Thừa mút mạnh phát ra tiếng, âm thanh hắn nuốt xuống cổ họng, sữa của nàng ngọt đến nỗi không nhịn được uống mãi không dừng.
Nhậm Khanh Khanh không dám từ chối, đành phải chịu đựng.
Sau khi uống đủ sữa, hắn đứng thẳng lên, dùng côn th*t hơi cứng của mình xoa xoa vào huyệt động ẩm ướt của nàng, thấy nàng hơi run lên, hắn nhướng mày: “Sợ cái gì?”Hắn kéo nàng lên, bắt nàng quỳ giữa hai chân mình, một tay nắm lấy côn th*t cứng rắn của mình, tay kia ấn đầu nàng, dùng lực nhẹ nói: “Liếm.”
Nhậm Khanh Khanh trợn mắt kinh ngạc lúc hắn cọ cọ côn th*t vào môi mình.
Nam tử có một côn th*t to lớn màu tím đen, mặt trên cù kết quấn quanh, đầu nấm có chất dịch chảy ra, ngẩng cao đầu đối mặt với nàng.
Nàng so sánh hai lần, so với cánh tay Tiểu Bảo còn to hơn nhiều……
Nhậm Khanh Khanh run rẩy môi: “Ta không……”
Tiêu Thừa sờ sờ mái tóc đen mềm mượt, nhàn nhạt nói: “Vậy thì không gặp”
Nhi tử của nàng ở trong tay hắn, chẳng sợ nàng không nghe lời.
Trong mắt Nhậm Khanh Khanh chứa nước mắt, đáng thương hừ hừ ngẩng đầu, mang theo tiếng khóc nức nở: “Bao giờ cho ta gặp nhi tử của ta?”
Nàng cùng Tiểu Bảo chưa bao giờ cách xa nhiều ngày như vậy, nhi tử chỉ theo nàng, bây giờ không biết như thế nào.
Tiêu Thừa duỗi tay lau lau nước mắt nàng, giọng mềm đi vài phần: “Nếu ngươi nghe lời, tự nhiên sẽ cho ngươi được như ý.”
Những người thường lui đến làm sao có thể đưa ra yêu cầu đối với hắn, chỉ cần nữ nhân này khóc lóc đáng thương, vô thức đáp ứng.
Nhậm Khanh Khanh rũ mắt xuống, hạ quyết tâm, run run rẩy rẩy Liếm một chút quy đầu mềm mịn.
Đầu lưỡi truyền đến một mùi tanh nồng, nàng nhíu lại mi, cố gắng chịu đựng, hé miệng đem côn th*t bọc vào trong miệng.
Nào biết Tiêu Thừa lại bóp cằm, cho nàng nhổ ra, trầm giọng nói: “Liếm một lần trước đã.”
Trên côn th*t hắn tất cả đều là dâm dịch sáng loáng, là nước dịch vừa rồi ở trong huyệt nàng. Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, lại duỗi đầu lưỡi ra Liếm từ gốc đến ngọn, vụng về Liếm láp hai cái trứng.
Tiêu Thừa hít vào một hơi, tay ấn đầu nàng hơi hơi dùng sức, phát ra âm thanh sảng khoái.
Làm cho nàng đem nguyên cây côn th*t Liếm đến ướt dầm dề, tràn đầy nước miếng, lúc này hắn mới bảo nàng nuốt vào trong họng. Miệng nhỏ của nàng bị côn th*t hắn căng đến cực đại, ánh mắt nam tử tối sầm nhìn chằm chằm nàng:
“Nếu cắn ta, tự ngươi biết hậu quả.” Nhậm Khanh Khanh thu hàm răng, từng chút đem côn th*t ăn vào.
Hắn nhăn mày, lưng dựa vào trên tường, hơi ngửa đầu thở ra một hơi.
Miệng nàng quá thoải mái, làm cho hắn nhịn không được đi vào chọc lên.
Hắn xoa xoa sau cổ nàng, âm thanh cực nhẹ: “Chịu đựng.”
Nhậm Khanh Khanh còn chưa phản ứng lại, hắn liền thúc vào như vũ bão, tiến sâu rồi rút ra, một cây cực đại côn th*t ở miệng nàng ra ra vào vào, dường như thúc vào trong cổ họng.
Nàng bị hắn chọc đến cảm thấy ghê tởm, yết hầu co rút lại, tay nhỏ đặt ở bụng nhỏ của hắn muốn đẩy ra.
Tiêu Thừa lại không cho nàng chạy thoát, ấn ấn đầu nàng, đĩnh eo thúc vào cực nhanh.
Khóe mắt nàng bức nước mắt, phát ra âm thanh nức nở.
Cuối cùng là không nhịn được, hàm răng không cẩn thận cắn xuống, nam tử bỗng nhiên dừng lại, eo tê rần, bắn nhanh vào trong miệng nàng.
Hương vị tinh dịch khó ăn, nàng cũng không muốn nuốt vào, nhưng hắn vẫn không rút ra ngoài, Nhậm Khanh Khanh đành phải hé môi từng ngụm từng ngụm nuốt vào.
Hắn rút côn th*t ra, thấy khóe miệng nàng còn dính một hai giọt trắng đục, chọc chọc vào đôi môi đỏ mọng của nàng: “Ăn ngon không?”