Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 159: Ta phải đi tìm nhi tử của ta




Nhậm Khanh Khanh đứng trong làn sương mù, thấy một bóng người cao cao gầy gầy, trong lòng ngực hắn ôm một tiểu hài tử, trực giác của nàng cho biết đó chính là Tiểu Bảo của nàng.

Đến lúc tới gần, phát hiện đó đúng là Chu Tồn Phong, trong lòng ngực hắn đang ôm nhi tử mà mình nhớ nhung.

Hắn đã tiều tụy rất nhiều, có lẽ trở về  Bắc Liêu cũng sống không được thoải mái. Nhìn thấy nàng, Chu Tồn Phong đưa tay về phía nàng: “Khanh Khanh, lại đây, đến nơi này của ta, ta cùng Tiểu Bảo đang đợi nàng.”

Nàng sợ hãi lắc lắc đầu: “Ngươi là phản đồ bán nước ——”

Hắn cúi đầu cười một chút: “Ta vốn là người Bắc Liêu, đâu ra phản đồ?.”

“Thôi.” Hắn than lên một tiếng từ phía xa xa, đáng tiếc nói: “Nếu nàng không muốn, ta dẫn nhi tử đi vậy.”

Ánh mắt Nhậm Khanh Khanh lộ vẻ hoảng hốt, nhìn hắn lùi về phía sau, nàng lại chạy về phía trước đuổi theo, như thế nào cũng không thể xóa đi làn sương mù, trơ mắt nhìn bọn họ cách càng ngày càng xa…

——

Cả người nàng đầy mồ hôi lạnh đột nhiên ngồi dậy, trong lòng vẫn đang phát sợ.

Trong phòng có một người giả trang thành nữ tử, vừa thấy nàng tỉnh lại, vội chào đón: “Phu nhân, người tình rồi, aiz, người đã hôn mê một ngày một đêm rồi.” 

Một ngày một đêm? Vậy Tiểu Bảo đã bị họ mang đi đâu rồi?!

Nàng ném chăn sang rồi đứng lên đi nhanh ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã thấy Hà Thiên Sinh đang đứng hầu trước cửa...

Thấy nàng đi ra, hắn cúi đầu hành lễ: “Nương nương, chúng ta nên khởi hành hồi kinh.”

Lúc này Nhậm Khanh Khanh không rảnh  so đo cùng hắn, nàng đã bị cướp đi hài tử ngay trước mắt mình.

Nàng đẩy ra hắn, nói: “Ta phải quay lại.”

Hà Thiên Sinh ngăn ở trước mặt, sắc mặt không tốt: “Nương nương, hà tất phải quay lại thêm phiền? đương nhiên hoàng thượng sẽ dẫn tiểu vương gia trở về.” 

Nàng lạnh lùng nói: “Ta không phiền, ta phải đi tìm nhi tử của ta.”

Thật ra Hà Thiên Sinh cũng không muốn ngăn cản nàng, nhưng trước khi đi hoàng thượng đã phân phó như vậy, phải đưa nàng an toàn trở về thượng kinh, cần lo cho một mình nàng là được. Nếu nàng xảy ra chuyện, tất nhiên đầu hắn sẽ rơi xuống đất. 

Vừa nhớ đến tên khờ Trịnh Nhạc còn đang làm bạn với thánh giá bên kia, hắn ngăn không được cùng lo lắng thêm. 

Hắn có chút đau đầu: “Nương nương, nếu người thật sự lo lắng, phải hồi kinh nhanh lên một chút, đến lúc đó nô tài trở lại Lạc Khâu, sẽ nhanh chóng đem tiểu vương gia yên ổn trở về.”

Hốc mắt  Nhậm Khanh Khanh đỏ lên, không thể kiềm chế khàn giọng quát:

“Ta sao có thể trở về kinh! Hài nhi của ta bị đoạt lấy làm điểm yếu, ngươi còn dám nói, bọn họ không dùng Tiểu Bảo để uy hϊếp Tiêu Thừa sao?”

Nàng dám gọi đến cả đại danh là Tiêu Thừa, Hà Thiên Sinh lại không dám, hắn cúi đầu xuống, trong lòng khó xử.

“Huống chi.” Nàng có chút nghẹn ngào: “Đó không phải là nhi tử do ngài thân sinh.”

Nàng không phải  kẻ ngốc, nếu đám đó thật sự hướng về phía nàng, hà tất phải xuống tay từ tiểu hài tử. Tiêu Thừa đã phong nhi tử mình là vương gia, trong mắt người khác là nhi tử duy nhất hiện nay của Thiên Tử Đại Tề, giá trị tất nhiên không phải bình thường.

Lúc đầu nàng gặp Tiêu Thừa, Hà Thiên Sinh đã ở bên cạnh, rõ ràng hắn biết bọn họ không có quan hệ huyết thống, còn hứa hẹn vuốt đuôi nàng như vậy.

Nhậm Khanh Khanh đẩy hắn ra, lập tức đi ra phía ngoài:

“Ta nói cho ngươi, nếu ngươi cản trở ta, cuộc đời này của ta sẽ không cho Tiêu Thừa được sống thoải mái, tất nhiên cũng sẽ không cho ngươi sống thoải mái.”

Trong lòng Hà Thiên Sinh  run lên, tất nhiên hiểu được lời nàng đang nói là sự thật. Không có nàng ở bên cạnh, tim gan hoàng thượng cồn cào, hoàn toàn bị nàng nắm lấy. Nếu lần này không cho nàng được như ý, chỉ sợ cũng không thể sống tốt. 

Hắn hơi thỏa hiệp: “Nô tài cho người đưa tin cho hoàng thượng, hỏi người một câu.”

Sắc mặt Nhậm Khanh Khanh lạnh lùng, nói: “Ngươi chỉ lo đi truyền tin, lúc này ta muốn động.”