Bọn họ thu dọn qua loa, chia tay với phụ mẫu họ Nhậm, sau đó đi đường bộ rồi đến đường thủy, thay đổi nhiều lộ trình.
Tim Nhậm Khanh Khanh đập thình thịch, chỉ cảm thấy mọi việc không hề đơn giản như vậy.
Vào một đêm, bọn họ đang di chuyển trên thuyền xuôi theo dòng sông. Nàng ngồi trước bàn trà, trong lòng lo sợ bất an, mới vừa đứng dậy, Hà Thiên Sinh đá cửa vào, sắc mặt hoảng hốt: “Nương nương, đi mau!”
Bên ngoài ầm ĩ, tiếng binh khí va chạm vào nhau, những tiếng mắng chửi nghe không hiểu gì thoáng chốc truyền vào trong tai.
Môi nàng trắng bệch, tay run: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo còn ở ——”
Hà Thiên Sinh ngắt lời nàng: “Nương nương, tiểu vương gia đã xuống thuyền nhỏ, chúng ta nhanh rời đi!”
Hắn là nội thị hơi béo, nhưng sức lực rất lớn, kéo nàng nhanh chóng chạy vội đi.
Đến đuôi thuyền, mùi máu tươi đầu bên kia ngày càng đậm, hẳn là đã giao chiến một hồi. Nhậm Khanh Khanh nhìn thấy những đoạn chân tay rơi đầy khoang thuyền, máu tươi đầm đìa, đầu óc choáng váng hoảng hốt, càng nhanh chóng muốn gặp được Tiểu Bảo.
Bóng đêm mênh mang giữa sông, hai con thuyền nhỏ trôi nổi, khoảng cách không gần không xa.
Nàng nhìn chăm chú xung quanh tìm kiểm, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo đang còn buồn ngủ được thị vệ ôm ở trong ngực.
Nhậm Khanh Khanh đang muốn nhảy xuống, lại bị Hà Thiên Sinh ngăn lại: “Nương nương, đi bên này thôi, bên kia đầy rồi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn chút.”
Nàng đành phải làm theo nhảy lên một con thuyền khác.
Trên thuyền lớn vẫn còn đang chém gϊếŧ, chỉ là quân bên phía Bắc Liêu người đông thế mạnh, xử lý sạch sẽ tám phần thị vệ đã ngăn lại, chúng chuyển hướng chạy theo đuôi thuyền nhỏ.
Thấy thế, Hà Thiên Sinh dùng mũi tên nhọn đã thấm dầu lửa bắn ra, thoáng chốc, đầu thuyền giặc biến thành biển lửa, bức cho đám quân kia không thể hành động trước.
Lòng Nhậm Khanh Khanh đã hơi yên ổn, mắt vẫn dán chặt vào Tiểu Bảo ở phía bên kia, sợ có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên, từ trong nước bay lên mấy người, đáp lên hai con thuyền nhỏ.
Bắc Liêu đã lưu lại hậu thuẫn, đã sớm sắp xếp xong thân thủ dưới đáy nước. Nhậm Khanh Khanh được che chở không ngừng lùi về phía sau, máu của thị vệ bắn đầy lên mặt nàng, nóng đến kinh người.
Nàng lại nhìn về bên phía Tiểu Bảo, chỉ thấy còn lại thị vệ đang ôm Tiểu Bảo, mà hắn cũng đã bị kiếm đâm xuyên qua người, chậm rãi ngã xuống.
Hiển nhiên, tử sĩ bên kia chiếm quân số nhiều hơn, căn bản bọn họ không thể chống cự.
Đồng tử Nhậm Khanh Khanh phóng đại, lạnh giọng hô: “Tiểu Bảo!”
Tiểu Bảo thấy mẫu thân gọi, vội vàng nhìn sang bên này, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra. Người cầm đầu đám tử sĩ bên đó đã lôi tiểu tử ra khỏi lòng ngực thị vệ, ôm vào trong ngực.
Tim nàng đập nhanh, như muốn không màng tất cả tiến lên, nhưng thấy mấy tĩ tử đó liếc nhìn nhau, đem theo Tiểu Bảo nhanh chóng nhảy vào trong nước.
Hơi thở Nhậm Khanh Khanh như dừng lại, nước mắt trào ra ở hốc mắt, nghẹn ngào kêu lên: “Thả ra!”
Hà Thiên Sinh đã giải quyết xong tử sĩ trên thuyền này, nhìn nàng như muốn ngất đi, chỉ đứng đó không nói gì.
Nàng cầu hắn: “Hà công công, ngươi đi cứu Tiểu Bảo!”
Hắn vẫn không nhúc nhích, từ chối “Nương nương, ta phải bảo vệ người.”
Trong mắt Nhậm Khanh Khanh không ngừng chảy nước mắt: “Ta không cần ngươi bảo vệ, cầu xin ngươi, mau đi cứu Tiểu Bảo.”
Thấy hắn không dao động, nàng muốn nhảy vào trong nước,đột nhiên lại bị Hà Thiên Sinh đè lại.
Nàng xoay người cả giận nói: “Buông ta ra!”
Nội thị âm thanh lạnh băng lại cung kính: “Nương nương, hoàng thượng chỉ bảo ta bảo vệ người.”
Tiêu Thừa bảo hắn, chỉ —— bảo vệ nàng?
Đôi môi Nhậm Khanh Khanh run rẩy, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.