Tiểu Bảo ghé vào trên vai hắn ngủ rồi, Tiêu Thừa ôm tiểu tử đưa về phòng, thấy Nhậm Khanh Khanh vẫn luôn im lặng không nói gì, hắn kéo người vào trong ngực, ngữ khí cực kì không đứng đắn: “Làm sao, lưu luyến ta?”
Mặt nàng dựa vào ngực hắn, không nói một lời.
“Khanh Khanh, làm sao vậy? Hừm?” Hắn ôm chặt nàng, cũng giống như ôm Tiểu Bảo, còn vuốt mái tóc nàng, âm điệu sủng nịnh.
Hắn bất đắc dĩ: “Dỗ Tiểu Bảo còn phải dỗ nàng nữa, làm sao, nàng cũng trở thành tiểu hài tử?”
Cuối cùng Nhậm Khanh Khanh cũng hừ nhẹ một tiếng, rầu rĩ nói: “Không có.”
Tiêu Thừa hôn hôn đỉnh đầu nàng:
“Được rồi, đã biết nàng lưu luyến ta, ngắn thì 10 ngày, lâu là một tháng, không phải ta sẽ trở về sao.”
Nàng có chút do dự, âm thanh thấp thấp: “Chàng cẩn thận chút…”
Tuy hắn vẫn luôn biểu hiện như không thèm để ý, nhưng đây cũng là cuộc chiến lâu dài, nghe nói Tiêu Diệu đang ở trong tay quân Bắc Liêu, bất luận như thế nào, tay hắn cũng sẽ bị cản trở.
Bàn tay hắn đang nắm eo nàng khép chặt lại, cười nói: “Bây giờ đã biết lo lắng cho ta? Không đưa vật đưa tiễn bình an sao?”
Tiêu Thừa đã sớm nhìn thấy nàng trộm giấu túi tiền, chỉ muốn nàng tự mình đưa nên vẫn luôn không chọc thủng tâm tư, chỉ là lúc này hai người sắp phải xa nhau, nên mới chủ động nhắc đến.
Nhậm Khanh Khanh dừng một chút, móc từ trong ngực ra một túi tiền được thêu rất tinh xảo, đặt vào tay hắn.
Hắn cầm lấy đưa lên trước mắt cẩn thận ngắm nhìn, trong lòng rõ ràng đang rất vui mừng, nhưng cố ý nói: “Bên trong không thêu lời mắng chửi gì chứ?”
Vành tai nàng có chút hồng, muốn cướp lại: “Không cần thì thôi!”
Chính nàng còn đã quên, túi tiền trước kia còn thêu một từ mắng chửi hắn là “Cẩu tặc”, lúc ấy nàng biết mình có thể đi được, cố ý trả thù hắn, không nghĩ tới sau đó lại bị bắt về.
Nhưng lúc này là thật lòng.
Một tay Tiêu Thừa nắm lấy cổ tay nàng, một tay giơ cao túi tiền lên, nói: “Sao lại không cần?”
Nhậm Khanh Khanh buồn bực đấm hắn một cái, vùi trong lòng ngực hắn không nói lời nào.
Hắn cố ý trêu nàng: “Ha, nhưng nguyên liệu này không được tốt, so ra còn kém xa trong cung.”
Lúc này nàng hơi tức giận, quay người muốn trèo từ trên người hắn xuống dưới, lại bị hắn ôm lại, động cũng không thể động.
Cánh tay Tiêu Thừa ôm lấy eo nàng, cho người đứng dậy đối diện với mình, cắn một cái vào mũi nàng: “Sao bây giờ không kiên nhẫn đối với ta như vậy hả?”
Nhậm Khanh Khanh hơi tủi thân: “Chính chàng ghét bỏ.”
Hắn cười nhẹ, môi mỏng như có như không hôn hôn nàng từng chút một, buồn bã nói: “Trong cung có nguyên liệu tốt, nàng còn không thể hồi cung làm?”
Nàng giật mình, không nghĩ đến ý hắn là như vậy. Chỉ là nàng ở thôn quê tự do tự tại, một năm qua sống những ngày tháng quá thoải mái, nếu lại muốn nàng hồi cung, nàng cũng không muốn.
Tiêu Thừa nhìn ra ý của nàng, nhưng cuối cùng vẫn theo nàng đổi sang chuyện khác:
“Thôi, không nói chuyện này.”
Việc muốn nàng hồi cung lúc này không thể gấp được, việc Bắc Liêu trước đã, lại chậm rãi ủ mưu.
Hắn nói: “Mấy ngày sau nàng về kinh trước, nếu đợi ở đây, chỉ sợ Bắc Liêu sẽ xuống tay với nàng.”
Đã diễn rồi thì diễn luôn, chiêu tiếp theo của đối phương như thế nào còn chưa biết. Đầu bên phía Bắc Liêu chỉ có Chu Tồn Phong biết chuyện của bọn họ, tuy trước đó hai người là phu thê, nhưng vì đường lớn, ai biết được hắn có xuống tay với Nhậm Khanh Khanh hay không.
Nàng nhỏ nhẹ đáp lời.