Những ngày Tiêu Thừa ở trên thuyền quá thoải mái, ban ngày giúp đỡ người chèo thuyền làm làm việc, ngẫu nhiên tóm được nữ nhi của chủ thuyền làm chút chuyện xấu, ban đêm ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ, còn có cái đuôi nho nhỏ lẽo đẽo theo ở phía sau gọi cha, quả thực vui đến quên cả trời đất.
Tiểu Bảo thật sự rất thông minh, hắn chỉ nói qua một lần là phải giả bộ không quen biết hắn, tiểu tử này liền nhớ rõ, ban ngày nhìn thấy hắn đều đưa ánh mắt trông mong, chưa bao giờ chủ động tiến đến gần hắn.
Đến ban đêm Tiêu Thừa bồi thường nhiều hơn, nâng tiểu tử bay lên bay xuống, hai cha con thường chơi đến mồ hôi đầy đầu mới dừng lại.
Cũng là ký ức trước đó không tồn tại phụ thân, có hắn chơi cùng Tiểu Bảo, chỉ mới mười mấy ngày, Tiểu Bảo ngày càng thân thiết với hắn hơn.
Nhất thời làm Tiêu Thừa cảm khái vạn phần, rõ ràng hắn còn chưa từng có hài tử, vậy mà đã nuôi một đứa, đã có chút quen thuộc, vậy mà lại không phải do hắn sinh ra.
Đợi cho đến lúc Trịnh Nhạc lửa thiêu đến mông tìm tới, hắn còn đang ômTiểu Bảo ngồi trên boong thuyền câu cá, Nhậm Khanh Khanh một bên nhìn.
Hắn đến đây, đúng lúc làm nhiễu loạn hình ảnh gia đình tốt đẹp này, chọc cho Tiêu Thừa căm tức nhìn hắn, ngay cả Tiểu Bảo cũng phồng miệng lên nhìn: “Cá của ta đều bị dọa chạy mất rồi!”
Tiêu Thừa xoa xoa đầu tiểu tử, thấp giọng: “Ngươi câu một mình đi, nếu động bảo nương giúp ngươi, có thể làm được không?”
Tuy Tiểu Bảo bĩu môi, nhưng cảm thấy tự mình cầm cần câu cũng rất thú vị, huống chi nương còn ở bên cạnh, hiểu chuyện gật gật đầu.
Hắn cùng Trịnh Nhạc đi ra cách mấy mét, hạ giọng nói gì đó. Nhậm Khanh Khanh đứa mắt liếc qua chỗ đó, trong lòng hơi hoảng sợ.
Trịnh Nhạc đến tất nhiên là có liên quan đến chiến sự, hắn ở bên mình thời gian này, nàng vẫn còn nhớ, nếu hắn đi cũng nóng lòng không thôi.
Tiêu Thừa rũ tai nghe Trịnh Nhạc nói chuyện, chú ý đến Nhậm Khanh Khanh nên vẫn luôn nhìn nàng, cười cười trấn an về phía nàng, quay mặt đi nghiêm túc nghe Trịnh Nhạc nói gì đó.
Mười lăm phút sau, cuối cùng hai người cũng kết thúc, Trịnh Nhạc hành lễ với hắn, xoay người rời đi.
Tiêu Thừa sải bước đi về bên cạnh hai người, chân tay nhẹ nhàng ngồi xuống, lặng lẽ hỏi Tiểu Bảo: “Sao rồi, có cá không?”
Tiểu Bảo nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước, chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Mới mười lăm phút, lam sao có thể có cá, tiểu tử coi như đây là nhiệm vụ mà phụ thân giao cho, vì thế càng để tâm hơn.
Tiêu Thừa thương lượng với tiểu tử: “Bây giờ cha có việc, muốn nương với con về khoang thuyền, lần tới lại câu có được không?”
Người khác còn nhỏ, gặp chuyện đều náo loạn, tuy lời này có hơi khó hiểu, nhưng nghĩ chậm một chút là biết được.
Người cha này đột nhiên xuất hiện, nhưng đối xử với mẫu tử hai người rất tốt, bây giờ đang quen ở bên cạnh. Nhưng bỗng nhiên hắn có việc, nhìn qua chắc là muốn rời đi…
Hài tử nhìn về phía mẫu thân, thấy nàng cúi đầu, không khỏi hỏi lại: “Cha phải đi sao?”
Tiêu Thừa giật mình, không đoán được đã bị đứa nhỏ này đoán được, chỉ đành thừa nhận: “Đúng vậy, cha có việc gấp phải đi rồi.”
Tiểu Bảo không vui cắn cắn môi, có chút tức giận: “Vậy cha đi thôi.”
Nhất thời chân tay hắn luống cuống, không biết dỗ tiểu hải tử đột nhiên cáu giận như thế nào. Vẫn là Nhậm Khanh Khanh ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Bảo, đưa tay nhẹ nhàng xoa trán hài tử: “Nói chuyện cho tốt, dáng vẻ này của con cha sẽ buồn.”
Tức thì hải tử đỏ hốc mắt: “Vốn chỉ có ban đêm mới nói chuyện với người, người lại phải đi ——”
Nhậm Khanh Khanh lau lau nước mắt nhi tử trào ra, dịu dàng an ủi:
“Tiểu Bảo, cha không phải không trở về.”
Lời kia vừa thốt ra, chính nàng cũng sửng sốt, trong lòng nàng tự nhiên lại ngóng trông hắn trở về, nhưng ai biết chuyện tiếp theo là như thế nào.
Nàng quay đầu nhìn về phíaTiêu Thừa, chỉ thấy ánh mắt hắn thâm trầm, một tay lôi bọn họ ôm vào trong lòng ngực: “Tất nhiên phải về rồi, vứt bỏ ai cũng không thể vứt bỏ mẫu tử hai người.”