Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 144: Bắc thượng




Nàng đã cầu xin hắn thả mình ra khỏi cung, bây giờ lại phải quay về tìm hắn…

Nhậm Khanh Khanh gục đầu ngồi ở chỗ đó, mặt cúi thấp, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng tay nàng nắm chặt làn váy, hiển nhiên đang lắc lư không chừng.

Nhậm mẫu đưa mắt ra hiệu cho người đang ôm hài tử là Nhậm phụ, người sau ho nhẹ một tiếng, nói lắp bắp: “Khanh Khanh, không bằng chúng ta vẫn nên đi về bắc thượng đi, vừa vặn ta có một mối hàng vận chuyển lương thảo, đến lúc đó cũng tiện cầu tình với hoàng thượng.”

Nhậm mẫu hận rèn sắt không thành thép, cũng thay Nhậm phụ bổ sung thêm: “Lần trước hoàng thượng đã cứu ta cùng cha con, lại dẫn theo Tiểu Bảo theo bên người, dù sao cũng có chút cảm tình.”

Nhậm Khanh Khanh hơi do dự: “Nhưng mà … đã qua một năm.”

Có lẽ hắn đã quên nàng rồi, có lẽ bên cạnh hắn đã có mỹ nhân mới.

Nhậm mẫu thề son sắt bảo đảm: “Con yên tâm, nhất định hoàng thượng sẽ không quên.”

Bất luận Nhậm Khanh Khanh nói cái gì, bà đều có chuyện đổ trở về. Đến cuối cùng, thật sự nàng chằng còn cách nào, đây là tình thế cấp bách, hoặc là cảnh trong mộng  đêm qua quá mức mê người, làm nàng xúc động hơn, vậy mà thật sự đồng ý đi cùng họ về bắc thượng.

Nàng không biết, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của Tiêu Thừa.

Một năm Nhậm Khanh Khanh không gặp hắn cũng không có phản ứng gì, nhưng tim gan hắn lại nhớ nàng cồn cào.

Đừng nói cấm dục một năm, nhớ đến chỉ có thể thủ da^ʍ với bức hoạ của nàng, ngay cả Tiểu Bảo không ở bên cạnh cũng không quen, tìm mấy người trong hoàng thất có tôn tử tiến cung ôm chơi, nhưng cũng không thông minh đáng yêu như tiểu hài tử kia.

Chu Tồn Phong là gian tế Bắc Liêu, sáng sớm hắn đã nói cha nương nàng, lại thừa dịp lần này tới Lĩnh Nam, đi ngang qua đi thăm bọn họ một lần.

Trước mặt phụ mẫu họ Nhậm, Tiêu Thừa nói coi Tiểu Bảo như nhi tử của mình, sẽ đối tốt với hài tử, nhưng thê nhi không ở bên cạnh cũng không quen, mong nhạc phụ nhạc mẫu khuyên Khanh Khanh một câu.

Nhạc mẫu(Mẹ vợ) nhìn tế tử (Con rể), càng nhìn càng thích. Nhậm mẫu lập tức vỗ vỗ ngực đồng ý, rốt cuộc nữ nhi cùng tên Chu Tồn Phong kia quan hệ dẫn đến tai hoạ ngầm, ít nhiều hắn cũng không so đo hiềm khích trước đây.

Chính hắn còn hứa hẹn sẽ cho Nhậm Khanh Khanh vị trí Hoàng Hậu, một tế tử là thiên tử, ai mà còn không muốn?

Hai phu thê không uổng công sức nghĩ đến lý do đưa nàng cùng đi áp giải lương thảo, Tiêu Thừa tác động nhiều hay ít, tất nhiên là không thể nói ra.

Nhậm Khanh Khanh bị giục vội vã lên đường, trước khi đi cũng cầm theo trâm ngọc nhét vào trong áo.

Trong lòng nàng vẫn hơi hoảng sợ, nàng nhớ hắn là một chuyện, hắn còn nhớ nàng hay không là chuyện khác. Nếu đến lúc đó hắn khăng khăng muốn định tội Tiểu Bảo, nàng sẽ đưa trâm ngọc trước đó hắn tặng, cầu tình cũng tốt.

Tiểu Bảo lại rất hưng phấn, ký ức trước đó ngồi thuyền đã quên sạch, bây giờ nhìn thấy sông nước rộng lớn, hưng phấn ở boong thuyền chạy tới chạy lui: “Nương! Thuyền đang động!”

Nhậm Khanh Khanh ngồi một bên thêu túi tiền, mày đẹp nhíu lại: “Tiểu Bảo, chạy chậm một chút, đừng có ngã.”

Tiểu tử nhảy nhót chạy đến bên cạnh nàng, tò mò nhìn nàng xe chỉ luồn kim: “Nương, cái này làm cho con à?”

Mẫu thân thêu đồ vừa đẹp lại sinh động, quê nhà mấy tiểu nhi tử bên cạnh đều hâm mộ y phục của Tiểu Bảo được thêu sóc con, con khỉ nhỏ, còn cầu nương họ thêu cho.

Nàng ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không phải.”

Tiểu Bảo hừ một tiếng: “Vậy cho ai?”

Nhậm Khanh Khanh buông kim chỉ trong tay, ôm nhi tử vào trong ngực, nói: “Tiểu Bảo, con ngoan chút, nếu nhìn thấy một thúc thúc cao cao gầy gầy, hãy gọi là “cha” nhé, có hiểu không?”

Tiểu hài tử ngây ngốc gật đầu, tuy hiểu mấy hài tử sẽ có cha, nhưng tiểu tử này không để ý lắm. Chỉ là mẫu thân đã nói như vậy, nên cũng ghi nhớ trong lòng.

Nhậm Khanh Khanh thêu túi tiền này là cho Tiêu Thừa, cái trước đó thêu bên trong mắng hắn, cầu tình tất nhiên phải có thái độ cầu tình.

Dạy Tiểu Bảo việc này, cũng là mong Tiêu Thừa nhớ lại những ngày tháng hai người họ ở chung, cho dù Chu Tồn Phong là phản đồ, cũng không đến mức giận chó đánh mèo lên Tiểu Bảo.