Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 136: Lĩnh Nam




Nhậm Khanh Khanh dẫn theo Tiểu Bảo đi mấy ngày đường, nhập vào tiêu đội của nhà khác, cuối cùng cũng đến Lĩnh Nam.

Cha nương nàng tuy bây giờ đã là quan nhưng vẫn đi thuyền trên sông, Lĩnh Nam có nhiều đường thủy nên sau này có thể thuận tiện gặp mặt hơn. Hơn nữa, nơi này cách Thượng Kinh rất xa, nàng và người kia dù có muốn cũng không bao giờ có thể gặp lại nhau.

Bây giờ nàng lại nhặt về tay nghề hồi còn ở huyện Hà, lắp cối xay sau đó làm đậu hũ.  Vốn  có kinh nghiệm, vì tốt tính cùng trầm lặng nên hàng xóm đều sẵn lòng mua của nàng, số tiền  kiếm được cũng đủ để nàng cùng  Tiểu Bảo trang trải cuộc sống.

Ngôi nhà được trả bằng chiếc vòng tay san hô mà nàng thường đeo, có giá trị rất lớn, giải quyết được nhu cầu cấp thiết bây giờ.

Còn chiếc trâm mà trước đó Tiêu Thừa tặng, nàng nhét vào ngăn cuối cùng của bàn trang điểm, không muốn bán, nhìn thấy cũng  phiền lòng.

Khóa trường mệnh trên người Tiểu Bảo vẫn luôn giữ lại, tiểu tử đã quen đeo, muốn lấy đi cũng khóc lóc gào to, sống chết không muốn.

Lúc mới đến đây, Tiểu Bảo vẫn nhắc đến “Cha” vài lần, sau này trí nhớ của tiểu tử dần dần mờ nhạt, chỉ gọi lúc năn nỉ nàng làm đu dây, sau đó không hề nhắc đến nữa.

Cứ như vậy, Nhậm Khanh Khanh cũng thở dài nhẹ nhõm, hài tử không nhắc tới, mình cũng có thể dần dần quên hắn.

Thời gian trôi qua, danh tiếng của tiệm đậu hũ  Tây Thi ngày càng lan rộng, người đến mua đậu hũ nhiều lên. Nàng quá bận rộn, không thể để Tiểu Bảo ở nhà một mình, vì nhi tử đã ba tuổi nên Nhậm Khanh Khanh nghĩ đến việc tìm một tiên sinh đến dạy vỡ lòng.

Lần này tìm đến, lại xảy ra chuyện.

Nàng tìm được một đồng sinh họ Tiền, đã mở một trường tư thục. Trước đó hắn thề son sắt nói bản thân say mê đọc sách, chỉ thu nhận mấy đồ đệ kế thừa áo gấm, nàng tin ngay, thậm chí mỗi tháng trả một lượng bạc. 

Nào biết tên đồng sinh họ Tiền này không biết liêm sỉ, thế nhưng lén lút trèo tường vào nhà nàng, trộm một dải yếm đem đi, sau khi bị phu nhân phát hiện, đã bị trả đũa, nói là nàng dụ dỗ hắn trước.

Ánh mắt Nhậm Khanh Khanh làm gì đến nỗi kém như vậy! Không cao hơn nàng bao nhiêu, mặt già bụng phệ, nàng bị mù mắt mới đi dụ dỗ hắn. 

Phu nhân tên đồng sinh kia lôi hắn đến quan phủ, chỉ mặt nói tên muốn Nhậm Khanh Khanh lên công đường đối chất. 

Lần này đã hấp dẫn không ít người. Ai ai cũng biết Nhậm nương tử mới đến chỉ có một mình, nàng nói mình đã hòa li, nhưng nhà ai hòa li lại đem theo hài tử? Người khác thấy nàng xinh đẹp,  đoán nàng không an phận, thật ra là bị nhà phu quân đuổi ra ngoài. 

Nhậm Khanh Khanh đứng trên công đường, trên mặt không hề sợ hãi: “Dân phụ cùng đồng sinh họ Tiền trong sáng, tuyệt không có lòng riêng, càng không dụ dỗ hắn.”

Dưới đài ồ lên, thấy nàng không hề xấu hổ khi nói đến chuyện dụ dỗ này, mấy phụ nhân kia cũng hạ giọng thì thầm.

Huyện lệnh đã thu lễ, phu nhân họ Tiền sớm đã nhìn nàng không vừa mắt, làm sao cho nàng có thể chạy thoát.

Tên huyện lệnh gõ gõ búa mộc, tức giận mắng: “Yếm nhà ngươi còn ở trong tay đồng sinh họ Tiền, như thế nào không biết xấu hổ!”

Tuy ngày thường Nhậm Khanh Khanh  ôn hòa, lúc này cũng nhịn không được tức giận đến phát run, cẩu tặc trộm đồ vật của nàng, hiện giờ lại thành nàng không đúng, đây là đạo lý gì?

Nàng còn muốn tranh luận, nhưng huyện lệnh không cho cơ hội, nghiêm khắc ra lệnh: “Kéo phụ nhân này xuống, đánh năm mươi cây gỗ, tội danh kỹ nữ.”

Bỗng nhiên Nhậm Khanh Khanh  ngẩng đầu, thấy hắn không giống làm ra vẻ, trong lòng nắm thật chặt, chỉ đành cắn chặt răng đứng lên, rút từ trong tay áo ra một miếng ngọc phù, mờ mịt khua khua về phía hắn.

Quan huyện sợ tới mức tâm nhấc lên, sao hắn có thể thể không hiểu được cái này, nửa năm trước, các nơi đều truyền tin đến, nếu thấy phù ngọc nào như vậy, như thấy được Hoàng Thượng.

Hắn vội vàng đi ra muốn quỳ rạp xuống đất, Nhậm Khanh Khanh lại nói: “Dân phụ lui trước.”

Thật ra nàng không muốn dùng đến tín vật này, chỉ là tên quan huyện này quá khó chơi.

Nàng hơi xuất thần, trong đầu nhớ đến hắn. Hiện giờ ra khỏi cung, vậy mà nàng vẫn phải dựa vào hắn che chở.