Lúc Tiêu Thừa tỉnh lại, giường đệm sớm được sắp xếp hỏa đáng, Nhậm Khanh Khanh cũng sớm về trướng của mình, hắn chỉ cho rằng đêm qua là một cảnh trong mơ.
Hoàng đế sinh bệnh, cuộc săn bắn tất nhiên không cần phải tiếp tục nữa, qua mấy ngày, thân thể Tiêu Thừa đã tốt lên, hạ chỉ hồi cung.
Đến nửa đường, hắn cho mẫu tử họ rời đi, đưa cho nàng một chiếc xe ngựa, chia tay nhau ở ngoại ô thượng kinh.
Tiêu Thừa ngồi trên lưng ngựa, trên mặt lạnh lùng không mang theo vẻ tươi cười, vẫn như lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn thừa dịp mình không nghe được, nhanh chóng tiễn nàng đi, nếu kéo dài thêm một ngày, chỉ sợ sẽ lật lọng.
Tiểu Bảo được mẫu thân ôm vào trong ngực, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm vào hắn, không hiểu sao cha liếc mắt một cái cũng không nhìn mình.
Nhậm Khanh Khanh ôm hài tử lên xe ngựa, vén mành xe lên, từ xa xa nhìn hắn.
Tiêu Thừa nhẹ thúc con ngựa một chút, quay người, làm như đang thúc ngựa.
Trịnh Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng vẫn luôn có cái tính này, cũng không bằng lòng nói ra.”
Nàng mím khóe môi cười cười, nhẹ lắc lắc đầu.
Dư quang Tiêu Thừa vẫn luôn ngó nàng, thấy nàng cười cười dịu dàng, trong lòng cứng lại, âm thầm cười khổ, xuất cung đúng là làm cho nàng thoải mái như vậy.
Trịnh Nhạc hạ giọng: “Nương nương, Hoàng Thượng nói, vẫn đừng nên trở về huyện Hà, nơi đó không an toàn. Hơn nữa Chu Tồn Phong có chuyện, tốt nhất nên tránh xa hắn một chút.”
Hắn đưa cho nàng một phong thư: “Bên trong có địa chỉ phụ mẫu của nương nương, còn có tín vật, nếu sau này xảy ra chuyện gì, chỉ cần cầm nó đi tìm quan phủ là được.”
Nhậm Khanh Khanh cảm tạ hắn, cất phong thư kia vào túi.
Tất nhiên nàng sẽ không trở lại huyện Hà, chỗ đó đường xa, thời tiết cũng lạnh, dẫn theo Tiểu Bảo cũng không thích hợp lắm. Còn Chu Tồn Phong, hiện giờ hắn đã là phò mã, có con đường phải đi, nàng sẽ không còn tìm hắn.
Trịnh Nhạc ôm quyền hành lễ: “Nương nương, núi cao đường xa, bảo trọng.”
Nhậm Khanh Khanh gật đầu: “Đa tạ Trịnh đại nhân.”
Bàn tay trắng trẻo buông rèm xe xuống, gương mặt thanh lệ biến mất trong tầm mắt.
Họng Tiêu Thừa bỗng nhiên đang lên một cơn chua xót, cho đến lúc này mới quang minh chính đại chuyển ánh mắt qua nhìn nàng, cũng chỉ có thể thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi xa.
Trịnh Nhạc cưỡi ngựa đến gần, hắn cũng chỉ dùng môi ngữ, thở dài một hơi: “Hoàng Thượng, vi thần đã truyền ý rõ ràng.”
Hắn nhẹ hừ một tiếng, tay nắm chặt dây cương bỗng nhiên dùng sức, lạnh giọng hạ lệnh: “Hồi cung.”
Cách đây không lâu hắn đã hạ bệ vài triều thần, nhiều người trong số họ là gian tế Bắc Liêu. Lúc đó hắn đã nhận ra có gì đó không ổn, chỉ đoán rằng trong triều hẳn là có con cá lớn.
Thư từ giữa Hưu Nguyệt cùng Chu Tồn Phong bị hắn thấy được, thừa dịp cuộc săn này diễn ra mà trốn khỏi cung. Cũng do họ thiếu kiên nhẫn, nếu không, thời gian này thể xác và tinh thần hắn đều mệt mỏi như vậy, chưa chắc có thể tra ra.
Hiện nay trong triều không ổn, tương lai có thể sẽ khai chiến giữa Đại Tề và Bắc Liêu, nàng cùng Tiểu Bảo lưu tại trong cung, chỉ sợ càng không an toàn.
Chi bằng trước tiên thả nàng đi, chuyện này lại tính sau.
Giữa hắn và Nhậm Khanh Khanh còn hiềm khích, việc bắt ép nàng ở lại, ngược lại sẽ chỉ làm hai người càng đi càng xa.
Dù trong lòng biết mình tạm thời để nàng ra đi nhưng hắn vẫn rất tức giận trước thái độ của nàng.
Nàng muốn rời đi như vậy, cũng không đợi được đến lúc hồi cung, hắn cho cái gì cũng không mang theo, như không muốn liên quan gì đến hắn nữa.
Ngay cả mới vừa rồi, liếc mắt một lần cũng không cho hắn.