Nhậm Khanh Khanh về điện đã nổi cơn sốt cao, nàng nóng đến mơ mơ màng màng, còn muốn lôi kéo hắn cầu xin: “Ngươi đừng giết hắn……”
Tiêu Thừa là hoàng đế, quyền thế lớn như vậy, hắn nhất định nhìn ra ý đồ của Chu Tồn Phong. Nếu không phải vì nàng, hắn đã không có ý định hành thích vua.
Nàng như vậy đối với hắn ta, là đã cho thấy mình đã thay lòng đổi dạ.
Nhậm Khanh Khanh mơ hồ lắc lắc đầu, khụt khịt: “Xin lỗi, thật xin lỗi……”
Trong lòng Tiêu Thừa cứng lên, nàng bệnh thành như vậy còn phải cầu tình cho hắn ta, lại không biết Chu Tồn Phong vốn chỉ là thử nàng mà thôi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, làm hắn hiểu được trong lòng nàng có mình, cũng làm cho người cũ hết hi vọng.
Tay hắn để lên trán nóng bừng, mát lạnh khiến cho nàng cọ cọ vào.
Tiêu Thừa nhẹ giọng nói: “Nàng yên tâm, nếu nàng ngoan ngoãn, tất nhiên ta sẽ không động vào hắn.”
Nhậm Khanh Khanh kêu rên vài tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là trong lòng quá mức lo lắng hãi hùng, trước đó vài ngày lại bị hắn đè ở trên giường dâm loạn, thân thể trở nên yếu đuối, lúc hôn mê không cho ai tới gần, bón thuốc nước cũng nhổ ra, quấy đến mức làm Tiêu Thừa phát bực.
Chờ qua hai ngày sau, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, Tiêu Thừa đã phái người đi mời thái y tới.
Lưu Nham là thái y lâu năm, bắt mạch cho nàng chỉ vuốt nhẹ tròm râu không nói gì.
Đưa mắt thấy sắc mặt hoàng thượng càng ngày càng đen tối, lúc này mới suy nghĩ rồi mở miệng: “Nương nương thân mình yếu đuối, lại lo lắng quá nhiều, lúc này mới càng nghiêm trọng hơn.”
Chỉ là…..Lão liếc mắt nhìn mỹ nhân đang nằm trên giường, trong lòng hơi khó hiểu.
Nếu hoàng thượng thật sự sủng Thần phi như vậy, hà tất phải dùng tránh thai cho nàng, cơ thể sẽ bị tổn thương, cứ thế mãi, chỉ sợ sẽ ngày càng suy yếu.
Lão không hiểu việc xấu của hoàng thất, cũng không dám làm trò nói ra trước mặt Thần Phi, chỉ sợ đây là ý chỉ của hoàng đế.
Chỉ là lúc lui ra ngoài, có hơi mờ mịt nói với Hà Thiên Sinh một câu: “Nương nương thân mình không thích hợp tránh thai, nếu không sợ là…… bệnh nặng không dậy nổi.”
Hà Thiên Sinh kinh hãi, hoàng thượng muốn có hài tử đến mức nào hắn cũng thấy ở trong mắt, không lâu trước đây còn lừa Thần phi uống canh ích tử, sao lại làm cho nàng tránh thai.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, giữa trán mồ hôi lạnh ứa ra, liên tục ngăn cản thái y, nói: “Lưu thái y, đừng vội đi, việc này cần phải bẩm báo hoàng thượng.”
Lưu Nham không hiểu vì sao, cũng nghe theo hắn, chờ Nhậm Khanh Khanh lại ngủ thϊếp đi, một năm một mười nói với hoàng đế.
Gương mặt Tiêu Thừa đen như mực, hắn chỉ cảm thấy ngực quặn đau, dùng sức gạt hết đồ vật trong tầm tay xuống đất.
Làm sao nàng lại dám?! Nàng làm sao dám vẫn luôn trộm tránh thai?! Rõ ràng biết hắn muốn hài tử, lại làm như vậy đối với hắn.
Nàng không muốn hoài thai cùng hắn, trên đại điện hôm đó, chỉ sợ cũng không phải là lòng nàng có hắn, mà nàng sợ Chu Tồn Phong phạm vào tội danh hành thích hoàng đế, bị bắt vào ngục thôi!
Hóa ra hắn tự mình đa tình!
Hắn lạnh giọng mở miệng: “Vì sao trước đó không phát hiện ra?”
Lưu Nham cũng phát hiện biểu cảm của hoàng đế không đúng, lão cúi đầu thật sâu, nói: “Thuốc đó đầu tiên dùng không nhiều lắm, giấu rất sâu không hiện ra, bây giờ trong thân thể nương nương mới tích lại nhiều, tìm là ra.”
Chân Tiêu Thừa đá chân bàn, cố nén tức giận: “Thân thể nàng bây giờ ra sao?”
Lưu Nham co rúm lại, lùi về sau, nói: “Khí huyết của nương nương hiện tại đã suy yếu, nếu tiếp tục dùng loại thuốc đó, có thể sẽ bị vô sinh cả đời –“
Tay hắn run run, trái tim đông lạnh như hàn băng. Nàng tàn nhẫn đối với bản thân mình như vậy, càng đừng mong có tình với hắn một chút…
Bừng tỉnh lại, nghe Lưu Nham tiếp tục nói: “Nương nương trước đây ở nơi âm hàn hơi lâu, cơ thể xương cốt vốn không tốt, nếu dùng thêm thuốc này càng ngày càng nghiêm trọng.”
Đầu óc Tiêu Thừa phát ngốc, nơi âm hàn —— mới quen hắn nhốt nàng vào tư ngục, khi đó nàng đã bệnh nặng, lý do căn bệnh là từ nơi đó sao?…”