Quả nhiên, chờ đến lúc Tiêu Thừa trở về, Chu Tồn Phong đi đến trước đại điện, muốn kính rượu hắn.
Hai người họ một người đứng ở phía dưới, biểu tình cung kính, một người ngồi ở trên đài, kiêu căng không thôi.
Chu Tồn Phong khom người: “Thánh Thượng, vi thần sắp đi xa, nên đến đây kính Thánh Thượng một ly.”
Tiêu Thừa nheo mắt lại, không nóng không lạnh cười cười: “Phò mã có tâm.”
Nội thị cầm cái ly lên, Chu Tồn Phong dùng bầu rượu kia lắc lắc rồi rót vào, chắp tay: “Một là tạ Thánh Thượng tri ngộ, ân điểm thần làm Thám Hoa.”
“Hai là tạ Thánh Thượng tứ hôn, ban cho thần cùng công chúa kết nhân duyên.”
Không có thứ ba, chỉ giơ ly xa xa chúc hắn.
Nhậm Khanh Khanh chỉ dán chặt vào ly rượu kia, chỉ mong nội thị có thể hụt chân ngã xuống, làm đổ ly rượu.
Nàng quá mức căng thẳng, tay nắm lấy tay hắn không buông. Tiêu Thừa nhướng mày, nghĩ tới cái gì.
Nhưng nội thị kia bước đi một bước đều vững chắc, đến trước mặt Tiêu Thừa, một ly rượu hoàn chỉnh không hề tràn ra ngoài, vẫn tràn đầy một ly.
Tiêu Thừa rút bàn tay từ lòng bàn tay nóng bỏng của nàng ra, không dấu vết liếc nhìn nàng một cái, tiếp nhận ly rượu, nói: “Trẫm nhận tấm lòng của ngươi.”
Nàng nhìn hắn bưng ly rượu lên, cách mình càng ngày càng gần, cho đến khi thành ly dán ở môi mỏng của hắn, tâm nàng dâng lên, nhìn tay hắn đang hơi hơi nâng lên, chắc sẽ uống một hơi cạn sạch.
Không biết nàng lấy xúc động từ đâu ra, đưa tay gạt ly rượu xuống.
Chiếc ly bằng ngọc rơi trên mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng, trên điện tràn đầy bầu không khí yên lặng ngột ngạt.
Triều thần sửng sốt bất ngờ, nói Thần phi lớn mật như thế, dám hất đổ ly rượu của Thánh Thượng.
Nhậm Khanh Khanh cúi đầu không dám ngẩng lên, không nhìn thấy thất vọng trong mắt Chu Tồn Phong.
Hắn ta cho rằng, nàng vẫn yêu hắn. Bầu rượu kia cố tình làm cho nàng xem, nếu nàng không có phản ứng, là nàng còn niệm hắn, có liều chết không giữ được mạng, cũng phải mang nàng ra khỏi cung.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển lạnh, trong lòng nàng không có mình, hắn cũng muốn đem nàng đoạt lại.
Tiêu Thừa hiểu rõ, nàng cho rằng Chu Tồn Phong làm hại hắn, liền đánh nghiêng cái ly. Nhưng nàng sẽ không thể biết được, ly bạch ngọc này chính là bảo vật, nếu rượu hay cái gì có độc, được rót vào trong đó tự nhiên sẽ đổi màu.
Nàng làm như vậy, tuy làm mất đi một món đồ trân quý, lại làm hắn hiểu được trong lòng nàng đối với mình không phải không có cảm tình.
Hai người họ đều hiểu được đây là thử, duy nhất Nhậm Khanh Khanh không hiểu được, nàng thật sự sợ Chu Tồn Phong hành thích hoàng thượng, sợ Tiêu Thừa chết ở nơi này.
Nàng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Chu Tồn Phong, nàng làm như vậy, tất nhiên hắn sẽ biết được ý của nàng là gì.
Nhất thời khắp người phát lạnh, rồi lại không thể không khàn giọng giải thích: “Vừa rồi nơi này có con trùng.”
Tiêu Thừa sai người đến thu dọn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nói: “Không có việc gì, một cái ly thôi.”
Hoàng đế không để ý, triều thần tự nhiên cũng không nói được gì. Tiếng đàn sáo vang lên, yến hội lại tiếp tục tiến hành.
Chu Tồn Phong nhắm mắt lại, trong lòng chua xót.
Hắn có ngốc đi chăng nữa, cũng sẽ không đầu độc hoàng đế trước mặt mọi người, nàng vậy mà cầm lòng không đậu, đúng vậy, thật sự có tình…
Nhậm Khanh Khanh vẫn run rẩy, nàng rất sợ hãi, thẹn với Chu Tồn Phong, cả người đều giống như cái sàng. Cũng may Tiêu Thừa đem nàng kéo vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, Khanh Khanh, lát nữa chúng ta hồi cung….”
Trong lòng hắn vui mừng, biết nàng làm điều này vì mình, trên mặt mang theo phài phần ấm áp.
Nhưng Nhậm Khanh Khanh lại nhịn không được nữa, sắc mặt tái nhợt nói: “Ta muốn trở về.” Đương nhiên Tiêu Thừa đồng ý.