Đến lúc Tiêu Thừa trở về, sớm đã nghe nói về việc hôm nay Thái Hậu đến, Tiêu Diệu chân vừa rời đi, chân sau bà đã đến Thừa Tú Cung, là vì chuyện gì liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Chỉ là gần đây Nhậm Khanh Khanh buồn bực không vui, không muốn nhiều lời với hắn, hắn ôm eo nàng, hỏi: “Mẫu hậu hôm nay tới đây làm gì?”
Ngoài miệng hỏi, tay ở phía dưới cũng không ngừng. Hắn tìm được thứ giữa hai chân nàng, rút ngọc đế bị tẩm ướt đẫm chậm rãi rút ra, làm nữ nhân cọ trong lồng ngực run nhè nhẹ.
Hắn đem ngọc đế tràn đầy nước dịch ném sang một bên, bẻ ra hai mảnh hoa thịt hồng nhạt nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong tinh dịch sớm bị hấp thụ xong rồi, chỉ có một hai giọt thanh dịch dính ở huyệt khẩu, là d*m thủy .
Hắn như khen thưởng xoa nhẹ một phen, hôn khóe miệng nàng: “Thật ngoan, ăn xong rồi.”
Vành tai Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, mặt quay sang một bên, chỉ cảm thấy hổ thẹn. Rõ ràng không muốn lại cùng hắn dây dưa, nhưng sức lực chạy thoát cũng chẳng có……
Tiêu Thừa thấy nàng trốn tránh như vậy, trong lòng vẫn thấy đau đớn, chỉ không hiện lên trên mặt, duỗi đốt ngón tay đi vào quấy loạn. Tiểu huyệt ăn ngọc đế cả ngày, đôi mắt nhỏ bị trướng đại, chỉ một ngón tay đi vào lmà ăn vẫn không đủ, mấp máy hút hắn, muốn càng nhiều hơn.
Tay nàng đặt trên vai hắn, miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng thở gấp, tiếng ưm ư ở bên tai hắn, vừa kiều diễm lại mềm mại.
Hắn lại duỗi thêm một ngón nữa đi vào, trêu đùa nàng: “Huyệt nhi Khanh Khanh thèm như vậy, ngón tay không đủ ăn, có muốn long căn của trẫm không, hửm?”
Nhậm Khanh Khanh vừa tức lại thẹn, đá chân loạn ở trên người hắn, nức nở nói: “Ta bỏ……”
Cả ngày đều bị ngọc đế cắm, đi xí cũng phải người bên cạnh đỡ, hoa huy*t lúc nào cũng bị ma sát, hiện nay hắn còn đối vậy với nàng.
Thấy nàng muốn khóc, Tiêu Thừa rút ra tay ngoài,ngón tay dính dâm dịch lau lau khóe mắt nàng, dỗ dành nói: “Lại khóc cái gì?”
Hắn cứ bắt nạt nàng như vậy, còn hỏi nàng khóc cái gì! Nàng trừng hắn, nức nở lên: “Ta không cần, ngươi đừng động, ta muốn xuất cung……”
Ngày ngày đều là một câu “Ta muốn xuất cung”, Tiêu Thừa nghe đến cáu giận, mày nhăn, đem nàng trở mình ôm ngồi lên người, giống như ôm một tiểu hài tử.
Hắn dán sát vào, con ngươi đen tối nhìn nàng, nói: “Không động nàng.”
Hắn cầm khăn xoa xoa chân tâm lầy lội của nàng, lại kéo lên qυầи иᏂỏ vừa nãy cởi ra, ôm người dán sát vào ngực vỗ vỗ lưng.
Nhậm Khanh Khanh vùi vào trước người hắn, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch có lực trong lồng ngực, không khỏi cắn môi.
Bàn tay hắn vỗ vỗ lên đầu, như dỗ nàng ngủ. Nàng có chút mơ hồ, bỗng nhiên lại nghe hắn hỏi: “Hôm nay mẫu hậu tới làm gì?”
Nàng rầu rĩ đáp: “Mẫu hậu muốn ta cầu tình với ngươi, cho Tiêu Diệu ở lại thượng kinh.”
Hắn nháy nháy mắt, rũ mắt nhìn đỉnh đầu nàng. Xưa nay nàng đối với người của hoàng thất không chiêu không trò, thường nhắc đến Nhữ Dương cũng xưng hô là công chúa, tuyệt đối không gọi đại danh như hôm nay.
Nếu không phải biết được chuyện ác của Nhữ Dương đã làm, làm sao lại có thể như vậy.
Hắn nâng mông nàng lên, làm cho nàng ngồi thẳng, cằm gác ở trên đầu, nói: “Vậy nàng muốn cầu tình hay không?”
Giữa mũi nàng đều là mùi Long Tiên Hương của hắn, hun đến mơ mơ màng màng, chỉ nói: “Không cần.”
Tiêu Thừa thấp giọng cười, hôn hôn đỉnh đầu nàng: “Được, vậy để muội ấy rời đi, còn đi rất xa.”
Cùng phò mã của nàng ta là Chu Tồn Phong.
Nhậm Khanh Khanh mở mắt ra, lông mi quét qu cổ hắn, hơi hơi ngưa ngứa.
Nàng nghĩ, hắn đi rồi cũng tốt, không còn ở thượng kinh, hoàng đế cũng không vì mình mà xuống tay với hắn. Hai người cách nhau thật xa, sau này không còn gặp mặt. Còn Tiêu Thừa, hắn cũng không thủ tiết vì mình cả đời, lâu dài có lẽ cũng sẽ ghét bỏ, tìm niềm vui mới.
Trong lòng nàng chua xót, phí thời gian cả đời ở trong thâm cung, cũng coi như bồi tội với Chu Tồn Phong.